Một tiếng bang vang lên rõ to, phù văn bị đánh tan, toàn bộ đan lô phế phẩm giống vỏ trứng bị vỡ, nứt ra, sau đó dần dần hòa tan.
Ôn Sương Bạch lúc này mới dừng lại.
Cô lấy tay quệt mồ hôi trên trán, mặt mày tái nhợt đi xem vật ở trạng thái lỏng đen thui kỳ quái kia trên mặt bàn.
Cẩn thận xem xét, cái này giống nước chảy ra từ đồ vật, không phân biệt được là lỏng hay rắn, nó tự phân thành vài thứ khác nhau.
Lớn nhất là một bãi nước màu đen, chính là dạng lỏng của đá vàng ròng.
Mấy thứ còn đều tương đối nhỏ, là các nguyên liệu khác cần có trong quá trình chế tạo lò luyện đan.
Cô nghĩ một lúc liền cố gắng gom đống nước màu đen này lại thành một vật.
Bước khó nhất đã xong, quá trình luyện chế về sau tương đối đơn giản.
Ôn Sương Bạch cảm thấy mất hết sức lực, nhưng nghĩ lại, đây là đơn hàng đầu tiên, cô đành thêm nhiều phù văn gia cố vào lò luyện đan, và một ít công năng mà cô nghĩ sau này sẽ có ích để bảo đảm cái lò luyện đan này có thể thỏa mãn yêu cầu của khách quý: tiện nghi dùng bền.
Rất nhanh, thời gian giao hàng đã tới.
Khách hàng hẹn địa điểm giao dịch là cửa sau của Y Đường.
Giờ Mùi, Ôn Sương Bạch tới nơi trước giờ hẹn mười lăm phút, tỏ vẻ cô rất coi trọng khách hàng.
Kết quả lại thấy người cô không nghĩ tới.
Tạ Tử Ân mặc lại bộ đồ cũ từ ba ngày trước, mở cửa sau khom lưng đi ra.
Số đen như chó.
Ôn Sương Bạch xoay người, đi tới cái cây đằng xa, không nhìn hắn.
Tạ Tử Ân tất nhiên cũng thấy Ôn Sương Bạch.
Hắn không nói không rằng, xem như không thấy, hoàn toàn bỏ qua Ôn Sương Bạch, không coi ai ra gì mà đi thẳng ba bước, quẹo trái về hướng bên kia rồi dừng lại ở dưới một cây đại thụ, khoanh tay trước ngực, dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối xuân đầu hạ, thảm cỏ ở cửa sau Y Đường tươi tốt, phủ lên một màu xanh hoàn mỹ.
Khắp nơi tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim phát ra từ trên cây, tiền viện ầm ĩ phảng phất như bị ngăn cách ở một thế giới khác, rất xa, nghe không rõ ràng.
Ôn Sương Bạch vừa yên lặng đọc 《 trăm khí toàn lục 》vừa chờ khách hàng tới.
Đọc xong mà khách vẫn chưa tới.
Cô nhìn sắc trời, rồi dùng Huyền Thiên kính liên lạc với đối phương.
【 Tiểu bạch luyện khí siêu tiện nghi: Ta đã đến rồi, ngươi tới chưa? 】
【 Không có tiền: Rồi. 】
Tới rồi?
Ôn Sương Bạch lò đầu ra từ sau cái cây, cửa sau của Y Đường trống trơn, không có ai cả.
Bên dưới cây đại thụ có người nhưng lại là Tạ Tử Ân, nhưng Ôn Sương Bạch không coi hắn là người.
Thêm vào đó, Tạ Tử Ân cũng không thiếu lò luyện đan, ở trong sách, hắn luôn dùng cái mà nữ chính Du Tiếu Tiếu đưa cho.
【 Tiểu bạch luyện khí siêu tiện nghi: Hả, nhưng ta không thấy ngươi, ngươi chắc chắn là cửa sau Y Đường sao? 】
【 Không có tiền: Đúng. 】
Gặp quỷ rồi.
Ôn Sương Bạch tới phía dưới cây đại thụ rồi tới chỗ cửa sau, càn quét một vòng, cuối cùng xoa eo đứng giữa đường, liếc nhìn tên ôn thần đứng dưới cây kia.
Gặp được hắn ắt là chuyện xui xẻo.
Cô có chút tâm phiền ý loạn mà nhắm mắt lại, nhanh chóng bình tâm, cúi đầu kiên nhẫn trả lời khách quý.
【 Tiểu bạch luyện khí siêu tiện nghi: Ngươi mặc quần áo màu gì? Ta mặc đồ màu xanh lơ. 】
Đợi một hồi lâu, đối phương mới trả lời.
【 Không có tiền: Trắng. 】
Giờ khắc này, Ôn Sương Bạch rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì.
Cô chậm rãi nghiêng đầu, tầm mắt chính xác dừng ở trên người Tạ Tử Ân.
Nam nhân mặc đồ trắng đã cũ kia đang dựa vào thân cây, tay phải cầm Huyền Thiên kính, rõ ràng là một đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng khi nhìn cô thì vô cùng khắc nghiệt lạnh nhạt.