Chương 11

Mắt cô lóe lên khi thấy một nữ nhân mĩ mạo tựa sen nở trong nước xuất hiện trước mặt mình.

Chỉ liếc mắt một cái là cô liền nhận ra thân phận của đối phương.

Nữ chính, Du Tiếu Tiếu.

Trong cốt truyện, xưa nay đều là nữ phụ độc ác tự tìm đường chết, gây phiền toái cho Du Tiếu Tiếu, chứ chưa từng nhắc qua Du Tiếu Tiếu sẽ chủ động tìm nguyên chủ.

Tốt nhất là như cũ, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với nữ chính, cô chỉ kiếm tiền trăm tiền triệu, tiện thể nâng cao tu vi, làm một nhân vật vui vẻ hạnh phúc.

Ôn Sương Bạch héo hon, sắc mặt trở nên hơi cau có: “Có việc gì?”

Du Tiếu Tiếu đờ người, bị thái độ của Ôn Sương Bạch làm tổn thương.

Nàng nhìn người khắp bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Ôn sư tỷ, có thể nói chuyện riêng với muội một chút không?”

“Không thể.” Ôn Sương Bạchđang vội vã về nhà nghiên cứu 《 diệu linh tâm pháp 》, không đủ kiên nhẫn, “Có chuyện gì thì mau nói, ta có việc gấp.”

“Xin lỗi Ôn sư tỷ.” Du Tiếu Tiếu cúi đầu, lông mi vừa dài vừa cong như cánh bướm, thanh âm lại thấp như tiếng của động vật nhỏ, người khác nghe xong đều thấy tâm tình vui vẻ, “Tử Ân ca ca tỉnh lại thì nói với muội, lần sau đừng tìm huynh ấy nữa… Muội gần đây nghe được một vài chuyện nên nghĩ có lẽ sư tỷ đang hiểu lầm quan hệ giữa muội với huynh ấy… Hôm nay muội chỉ muốn giải thích với tỷ, Tử Ân ca ca và muội không có gì hết, ngày thường chỉ là sư huynh muội ở cùng một chỗ, xin tỷ đừng hiểu lầm Tử Ân ca ca. Về sau, muội sẽ không quấy rầy Tử Ân ca ca nữa, tỷ yên tâm…”

Ôn Sương Bạch: “?”

Ý gì đây.

Cái gì mà hiểu lầm với không hiểu lầm.

Cô quan tâm cái con khỉ á.

Nhưng Ôn Sương Bạch lười suy nghĩ, thấy Du Tiếu Tiếu miệng nói liên tục, còn có ý muốn nói tiếp, vội cắt ngang: “Rồi rồi rồi, tốt lắm tốt lắm, ta đã biết. Sao cũng được, ta đi đây!!”

Nói xong, Ôn Sương Bạch nhấc chân vọt đi.

Trong lúc chạy trốn, Ôn Sương Bạch không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Du Tiếu Tiếu vừa mới nói, Tạ Tử Ân tỉnh lại thì kêu nàng ta đừng tìm hắn nữa. Đây có phải giống như lời Lục Gia Nghiêu nói lúc trước, hai người bọn họ đang cãi nhau sao.

Nhưng trong sách, Tạ Tử Ân là nam phụ thâm tình chưa bao giờ buông bỏ được Du Tiếu Tiếu, sao có thể nói với Du Tiếu Tiếu những lời này?

Trong sách cũng không có chi tiết này.

Gặp quỷ rồi.

Ôn Sương Bạch cảm thấy không thích hợp, nhưng cô có chuyện quan trọng hơn.

Vì thế cô lập tức quăng chuyện này ra sau đầu, bắt đầu chuyên chú luyện tập 《 diệu linh tâm pháp 》.

《 Diệu linh tâm pháp 》 khá đơn giản dễ hiểu, Ôn Sương Bạch luyện vài lần, cảm giác không tồi, không có vấn đề gì lớn.

Có điều cái rèn luyện thân thể này không phải là chuyện học một ngày là xong, mà phải kiên trì không ngừng.

Mỗi ngày cô luyện cái này mấy lần, dù sao cũng học rồi, không nên lãng phí.

Cân nhắc một lát, cô bắt đầu thử phản luyện.

Đau…

Đau quá.

Má nó!

Cảm giác đau nhức khó tả lan tràn khắp cơ thể, chỉ tập một lát mà người Ôn Sương Bạch đầy mồ hôi lạnh.

Ngay khi thấy đau, phản ứng đầu tiên của con người chính là tìm cách rời xa đau đớn đó.

Ôn Sương Bạch phản xạ có điều kiện ngay lập tức ngừng luyện, dư quang thoáng nhìn tác dụng nghịch hướng của diệu linh tâm pháp, đan lô phế phẩm không chút sứt mẻ, cô có chút muốn buông lỏng.

Ấy?

Đau cũng đau rồi, nếu bây giờ dừng lại thì cơn đau vẫn kéo dài một hồi.

Đạo lý rất đơn giản, Ôn Sương Bạch vui sướиɠ mà lựa chọn nhịn đau để tiếp tục.

Suy nghĩ một chút, nếu việc này có thể thành công, bản thân có thể kiếm được nhiều linh thạch như vật, thế thì tăng thêm đau đớn cũng chẳng vấn đề gì!

Ôn Phong thời trẻ khắc sai phù văn phía trên đan lô phế phẩm, bây giờ Ôn Sương Bạch lại vận động công pháp khiến nó đột nhiên phát ra ánh sáng vàng, kim quang lóe lên không thôi, ngăn cản linh lực của Ôn Sương Bạch, những tưởng đã phản kích.

Ôn Sương Bạch thấy thế chỉ cảm thấy rất phiền.

Cô đã lãng phí một ngày vô ích với đan lô phế phẩm này.

Tỷ thí giống như thi đại học, mỗi giây mỗi phút đều rất trân quý, cô lãng phí đống thời gian nên không khỏi gục đầu.

Cô nghiến răng.

Một tiếng trống vang lên làm tinh thần trở nên hăng hái, cô ôm tâm trạng gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, ngăn ta kiếm tiền đều đáng chém, cô quyết định tăng phản luyện theo linh tâm pháp đạt tới cực hạn.