Bên ngoài Thanh Linh sơn, có một tiểu viện rách nát.
Ban đêm, trong căn phòng chật hẹp cũ kỹ chỉ thắp một ngọn nến nhỏ.
Thiếu nữ trẻ bị què chân ngồi bên bàn, hai tay nâng mặt, nhìn ba viên linh thạch còn lại trên bàn, ánh mắt vô hồn.
Trong phòng nến cháy leo lét.
Bỗng nhiên, cửa từ bên ngoài nhẹ nhàng mở ra, một trận gió theo đó lùa vào, ánh lửa mãnh liệt nhảy lên một chút.
Ôn Sương Bạch quay đầu nhìn lại.
Tiểu cô nương gầy gò nho nhỏ chỉ mới mười hai tuổi ôm một chồng sách run rẩy bước vào.
Ôn Sương Bạch chửi thề một tiếng, nhìn những quyển sách dày cộp kia, khϊếp sợ tại chỗ.
… Không phải chứ?
Sao lại nhiều thế này!!
Cô bé nhón chân, đặt sách lên chiếc bàn bập bênh, chớp chớp mắt: “Sư tỷ, sổ sách sư tỷ cần muội đã mang đến rồi.”
Giọng nói Ôn Sương Bạch khó khăn: “Muội xác định là từng này sao?”
Văn Tâm gật đầu.
Đồ đệ nhà nghèo thì phải tự lập từ nhỏ, cô bé mặt mày buồn rười rượi đáp: “Vâng, mấy năm nay sư phụ nợ rất nhiều.”
Ôn Sương Bạch: “…”
Ôn Sương Bạch ngẩn người một lát, lật xem sổ sách, nhanh chóng lướt qua một lượt.
Nửa nén nhang sau, Ôn Sương Bạch mặt mày xanh mét ném sổ sách trong tay xuống, dặn Văn Tâm: “Sư muội, không cần ghi chép sổ sách này nữa, đợi Ôn Phong về thì ném hết cho ông ấy. Từ nay về sau, chúng ta tự lập môn hộ, chỉ ghi chép sổ sách của mình.”
Tiểu sư muội ngẩn ngơ: "Nhưng sư tỷ, chúng ta có thể mặc kệ sư phụ sao? Như vậy có tính là vong ân phụ nghĩa không?”
Ôn Sương Bạch cười lạnh ba tiếng: “Cái này tính là vong ân phụ nghĩa gì, Ôn Phong từng quan tâm đến sống chết của chúng ta chưa?”
Văn Tâm nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không ạ.”
Từ khi cô bé vào sư môn tới nay, sư phụ của cô bé chỉ làm ba việc: uống rượu, đánh bạc, đánh nhau.
Sư phụ của cô bé có ba người đồ đệ, trong đó nhị sư tỷ là nữ nhi ruột của sư phụ.
Nhưng sư phụ chưa từng quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ, cô bé và nhị sư tỷ đều là dựa vào đại sư huynh nuôi sống.
Trước kia nhị sư tỷ chỉ thích chơi với những sư huynh sư tỷ khác, không thích để ý đến cô bé và đại sư huynh.
Nhưng từ nửa tháng trước sau khi sư tỷ bị thương tỉnh lại, tính tình liền thay đổi.
Văn Tâm thấy như vậy rất tốt.
Cô bé thích sư tỷ bây giờ.
Ôn Sương Bạch đưa tay sờ sờ đầu tiểu nữ hài, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cho nên, chúng ta không cần quản. Nói cho cùng, Ôn Phong không phải còn chưa chết sao? Tất nhiên, nếu ông ấy chết thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Văn Tâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn sư tỷ nói ra những lời này, suy nghĩ một hồi, cô bé cũng không nghĩ ra được lý do, thế là không nghĩ nữa, nói: “Sư tỷ, muội còn có việc, đi trước đây.”
“Đi đi.”
Ôn Sương Bạch đưa mắt nhìn tiểu sư muội rời đi, nhìn căn phòng nhỏ cũ nát, rồi lại nhìn ba viên linh thạch còn sót lại, ưu thương thở dài, nhất thời cảm thấy buồn từ trong lòng.
Cô thật khổ quá đi.
Không chỉ không có tiền, còn nợ nần, lại còn có một lão cha tệ bạc.
Sự tình phải bắt đầu từ nửa tháng trước.
Nửa tháng trước, Ôn Sương Bạch bị một vật từ trên cao rơi xuống đập chết tại chỗ, sau khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã xuyên không.
Lúc đó, nguyên chủ không cẩn thận rơi xuống vách núi, bị trọng thương.
Nguyên chủ không chống đỡ được, cho nên linh hồn bên trong đã đổi thành cô.
Ôn Sương Bạch tỉnh lại tiện thể tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, sau khi đối chiếu một chút, phát hiện mình đã xuyên vào vai nữ phụ độc ác cùng tên trong “Đoàn sủng tiểu Cẩm Lý.”
Nữ nhân này ở trong sách là một Khí tu, não yêu đương, tính tình độc ác lại thích mưu mô thủ đoạn.
Mẫu thân nàng là một Y tu, đáng tiếc khi sinh nàng ra thì bị băng huyết mà chết.
Lão cha thân là trưởng lão của Thiên Cơ Các từ đó tinh thần trở nên sa sút, suốt ngày uống rượu, không làm việc đàng hoàng.
Năm đó khi nguyên chủ còn ở trong bụng mẫu thân, mẫu thân đã định cho nàng một mối hôn ước.
Theo như mô tả trong sách, vị hôn phu thông gia từ bé này có khuôn mặt đẹp, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng khiến người ta mê mẩn.
Nữ phụ đương nhiên thích thiếu niên này.
Đáng tiếc, thiếu niên này là nam phụ si tình trong sách lại không yêu nguyên chủ, mà yêu nữ chính.
Nguyên chủ không cam lòng, ghen tuông đến mức phát điên, từ đó sinh ra một loạt gút mắc ngược luyến vừa thối vừa dài như vải bó chân.