Chương 6: Lò luyện đan chết tiệt!

Chim khổng tước không thể tin nổi: “Ngươi còn dám đòi tiền?”

Tạ Tử Ân lười nói, nhìn đối phương như một kẻ ngốc.

Không thì sao?

Hắn đâu phải làm từ thiện.

Thấy chim khổng tước lại sắp nổi điên, đồng bọn vội nói: “Bỏ đi, cậu Lý, lúc này có rất nhiều chuyện, bỏ tiền để yên tâm.”

Chim khổng tước lẩm bẩm: “Ta tìm người khác thay ta, chỉ cần năm trăm linh thạch...”

Đồng bọn: “Đêm khuya đi đâu tìm người, người đâu thiếu chút tiền này.”

Tạ Tử Ân nhìn đồng bọn của hắn ta, suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Ngày mai ngươi phải đến phối thuốc luyện đan? Ta có thể giúp ngươi, một ngàn.”

Sau khi đưa hai ngàn linh thạch thì hai người họ rời khỏi y đường.

Tạ Tử Ân dọn dẹp xong, ngồi vào chỗ, lấy gương Huyền Thiên ra.

Hắn phải tham gia thi đấu ở Y Các.

Hiện tại, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu một lò luyện đan.

Trong gương Huyền Thiên của đệ tử Thanh Linh Sơn, có một chợ Thanh Linh, nơi các đệ tử có thể tự do giao dịch.

Ban ngày, Tạ Tử Ân tìm thấy một lò luyện đan cấp bảy đang được bán với giá giá tám trăm linh thạch, nhưng hắn lướt qua lại thấy một bài đăng mới.

[Lò luyện khí giá rẻ của Tiểu Ôn: Nhận chế tạo lò luyện đan cấp bảy, luyện gì cũng được, làm không thành sẽ trả lại tiền, giá rẻ nhất toàn Thanh Linh Sơn! Ai có nhu cầu xin liên hệ!]

Lúc này, Ôn Sương Bạch đang cầm đèn cầy, khập khiễng đi nhanh đến phòng Ôn Phong.

Phòng Ôn Phong có một giỏ tre, trong đó chất đầy linh khí bị hắn luyện hỏng. Những linh khí đó không dùng được, chất đống phủ đầy bụi.

Ôn Sương Bạch nghĩ, liệu có thể tái sử dụng không.

Đang nghĩ vậy, gương Huyền Thiên nhận được tin nhắn.

Ôn Sương Bạch vội vàng mở ra.

Người đó hỏi: [Lò luyện đan cấp bảy giá bao nhiêu một cái?]

Ôn Sương Bạch: [Xin chào, lò luyện đan có yêu cầu đặc biệt không?]

Người đó chỉ có hai yêu cầu: [Rẻ, bền.]

Ôn Sương Bạch nhìn tên người đó, rõ ràng là hai chữ lớn - không tiền.

Ừm, có tiền cũng không tìm nàng.

Nàng hiểu rõ điểm mạnh của mình là gì.

Ôn Sương Bạch kìm nén sự phấn khích khi chuẩn bị nhận đơn hàng đầu tiên, so sánh giá từ người khác, rẻ nhất là tám trăm, nên trả lời: [Bảy trăm.]

Người không tiền cũng thẳng thắn: [Được.]

Người không tiền lại hỏi: [Thanh toán thế nào?]

Ôn Sương Bạch nghĩ một lúc: [Ba ngày sau gặp trực tiếp?]

Người không tiền: [Được.]

Thế là đêm đó, cả hai đều hài lòng.

Sáng hôm sau, trời quang.

Mặt đất lồi lõm, những chỗ trũng còn đọng lại nước mưa đêm qua, phản chiếu ánh nắng ban mai, lấp lánh một vùng.

Ôn Sương Bạch ngồi xổm trước giỏ, lấy ra vài cái lò luyện đan chưa hoàn chỉnh, cẩn thận phân biệt chất liệu dưới ánh mặt trời.

Chất liệu chính để chế tạo lò luyện đan là đá Xích Kim, rất cứng cáp, chịu được linh lực của tu sĩ, không tiêu hao linh lực mà còn cho giúp linh lực có thể xuyên qua dễ dàng, từ đó làm cho nguyên liệu trong lò trở thành linh đan.

Không chỉ vậy, trong bất kỳ tình huống nào, đá Xích Kim cũng không phản ứng với dược liệu, đó là lựa chọn tốt nhất để chế tạo lò luyện đan, không có đối thủ.

Sách nói rằng, dưới ánh mặt trời, các loại đá Xích Kim có phẩm cấp khác nhau sẽ phản chiếu ra những ánh sáng khác nhau.

Loại phổ biến và rẻ nhất là đá Xích Kim thất phẩm màu đen, lục phẩm màu lam và nhất phẩm màu vàng kim.

Ôn Sương Bạch xem đi xem lại năm cái lò luyện đan hỏng này đều là màu đen.

Được rồi.

Vừa rồi, nàng còn mong đợi rằng người cha tồi sẽ để lại được thứ rác rưởi gì có giá trị.

Đúng là mơ tưởng viển vông.

Ôn Sương Bạch chọn lấy cái trông thuận mắt nhất trong năm cái, rồi vào nhà và bắt đầu công việc.

Sách chỉ dạy cách luyện chế lò luyện đan khi đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu.

Nhưng không dạy cách đưa một cái lò hỏng về trạng thái nguyên liệu, rồi mới bắt đầu luyện lại từ đầu.

Ôn Sương Bạch lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, cũng không có bất kỳ thông tin gì hữu ích.

Khi nguyên chủ luyện hỏng linh khí, đều vứt đi ngay.

Vậy nên, Ôn Sương Bạch quyết định tự mình sáng tạo.

Nàng phấn khởi bắt tay vào công việc.

Một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua, ba nén hương trôi qua...

Ôn Sương Bạch nhìn cái lò luyện đan hỏng trước mặt không có chút thay đổi nào mà cảm thấy chán nản.

Đáng ghét, cái thứ rác rưởi này, không thể đập vỡ, không thể gõ hỏng, cũng không thể đốt cháy.

Ôn Sương Bạch đầy một bụng tức giận, phân vân giữa từ bỏ hay tiếp tục, cuối cùng lấy gương Huyền Thiên ra.

[Luyện khí Tiểu Bạch: Cấp bách!!! Xin các huynh đệ tỷ muội ở Thiên Cơ Các giúp đỡ, làm sao để đưa linh khí trở về trạng thái nguyên liệu đây?]