Tiền trưởng lão phất tay áo: “Hừ, nhà dột từ nóc!”
...
Con đường này không hề bình yên, có lẽ vì đã đến gần khu vực trung tâm của bí cảnh, thỉnh thoảng nhóm của Ôn Sương Bạch lại gặp yêu thú chặn đường.
Ôn Sương Bạch cảm thấy con thỏ trong sách vẫn sẽ tìm đến Du Tiếu Tiếu và nhóm nhân vật chính vẫn sẽ đi tìm Thái Hoa Thạch.
Họ phải đến trước nhóm nhân vật chính.
Nghĩ đến đây, Ôn Sương Bạch nhìn bầy sói Liệt Tước cấp 6 trước mặt, cảm thấy rất phiền.
Nhóm của họ đã giằng co với bầy sói này suốt hai tiếng đồng hồ.
Ôn Sương Bạch hít sâu một hơi, Hỏa Linh Tiên trong tay nàng đột ngột nổ tung như pháo hoa, ẩn trong đó là những cây châm Thiên Diệp Nhẫn tán ra bốn phương tám hướng, nhắm thẳng vào bầy sói.
Nàng bắn cực kỳ chính xác, mỗi mũi tên một con sói, bầy sói lần lượt ngã xuống.
Có mấy mũi châm bay lệch, thì Ngân Huyền và Thẩm Hạc Phong sẽ lao lên chém sói.
Chẳng bao lâu, bầy sói đã bị tiêu diệt.
Nhóm của Ôn Sương Bạch thu hoạch được 24 yêu đan cấp 6 và 24 xác sói.
Một vị trưởng lão kinh ngạc: “Hỏa Linh Tiên của con nhóc này không ngờ lại chứa nhiều Thiên Diệp Nhẫn như vậy!”
Thân Đồ trưởng lão thầm nghĩ, không thì sao? Ngày hôm đó, con nhóc này viết danh sách nguyên liệu dài cả bảy trang giấy đấy! Nguyên liệu để để chế tạo Thiên Diệp Nhẫn trong kho của Thiên Cơ Các đã bị nàng vét sạch một nửa!
Có trưởng lão nghi hoặc: “Cô bé này đã có Thiên Diệp Nhẫn, tại sao dọc đường lại không sử dụng, mà bây giờ mới dùng?”
Trong bí cảnh, Tạ Tử Ân cũng hỏi Ôn Sương Bạch như vậy: “Tại sao trước đó ngươi không sử dụng?”
Ôn Sương Bạch đang tiếc muốn đứt ruột, ra một chiêu, một phần ba Thiên Diệp Nhẫn của nàng đã bị dùng hết. Nghe vậy, nàng lườm hắn: “Thiên Diệp Nhẫn không phải là đồ miễn phí, ngươi có mua cho ta không?”
Thứ này khi xâm nhập vào cơ thể sẽ tan chảy trong máu thịt, không thể tái sử dụng được!
Mỗi một quả châm ít nhất cũng phải năm mươi linh thạch, nàng đau lòng chết đi được.
Tạ Tử Ân: “……”
Tạ Tử Ân cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Hắn xử lý xác sói một chút, sau đó đưa cho Thẩm Hạc Phong để dùng cho Phệ Linh Phiên, để giúp Phệ Linh Phiên tiếp tục dẫn đường.
Ban đầu, họ cho lá cờ này ăn xác yêu thú không có độc.
Nhưng xác không có độc rất hiếm gặp, đa số yêu thú họ gϊếŧ đều có độc, nên họ thử cho Phệ Linh Phiên ăn một lần. Kết quả là, sau khi ăn, Phệ Linh Phiên xoay cuồng như con quay suốt nửa canh giờ.
Sau đó, Tạ Tử Ân loại bỏ độc tố trong xác yêu thú. Qua một loạt thí nghiệm khiến Thẩm Hạc Phong đau lòng vô cùng, hắn kết luận rằng: Giảm bốn phần mười độc tố là vừa đủ trong phạm vi mà Phệ Linh Phiên có thể chịu đựng.
Vì thế, họ cứ thế đi đi dừng dừng, nhẫn trữ vật của cả nhóm dần dần đầy lên.
Năm ngày sau, Ôn Sương Bạch ngồi trên kiếm của đại sư huynh, kiểm kê tài sản.
Đại sư huynh có 37 yêu đan cấp 6, 128 yêu đan cấp 7;
Nàng thì có cả đống móng vuốt, răng nanh, và da lông yêu thú dùng để luyện khí, chất đầy hơn nửa nhẫn trữ vật;
Thẩm Hạc Phong có 117 xác yêu thú;
Tạ Tử Ân có 23 linh thảo cấp 6, 96 linh thảo cấp 7, và một số thứ kỳ quái mà Ôn Sương Bạch cũng không biết hắn thu thập để làm gì;
Sau khi Ôn Sương Bạch tính xong sổ sách, không lâu sau, họ vượt qua dãy núi trùng điệp và đến một thung lũng.
Thung lũng tràn ngập tiếng chim hót, hoa nở rực rỡ, có dòng suối uốn lượn chảy qua, linh khí dồi dào.
Sau khi chăm chỉ dẫn đường suốt chặng đường, Phệ Linh Phiên vừa hạ xuống thung lũng đã ngã lăn ra đất, không nói lời nào mà đình công.
Kiếm tu Ngân Huyền quá tải cũng ngã xuống theo, nằm đè lên Phệ Linh Phiên, không muốn động đậy.
Phệ Linh Phiên: “…”
Thẩm Hạc Phong vội vàng chạy tới rút Phệ Linh Phiên của mình ra, loay hoay một lát rồi nói: “Đến nơi rồi, Thái Hoa Thạch ở gần đây.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Phệ Linh Phiên: ? Tôi xin hỏi đây
-