Ôn Sương Bạch phủi đi những chiếc lá khô dính trên người, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Các ngươi đoán xem, thứ giá trị nhất trong bí cảnh Thái Hoa Sơn là gì?”
Tạ Tử Ân nghe thấy vậy, khẽ nhướng mày, liếc nhìn nàng một cái.
Vẻ mặt của nàng rất chắc chắn, dường như đã biết rõ câu trả lời.
Thật kỳ lạ, từ khi vào bí cảnh, mọi hành động và lời nói của nàng đều trái ngược hoàn toàn với nữ phụ độc ác trong sách.
Tạ Tử Ân lòng đầy nghi ngờ, cúi đầu suy tư.
Thẩm Hạc Phong cau mày suy nghĩ, yêu đan cấp năm có giá trị nhất đã bị Chước Hoa sư tỷ lấy rồi, còn thứ gì có giá trị hơn nó nữa?
Lục Gia Nghiêu càng không thể nghĩ ra, suy nghĩ ba giây liền từ bỏ, vì dù sao hắn cũng chỉ muốn giành vị trí thứ mười.
Thế giới của hạng nhất quá phức tạp, không phù hợp với hắn ta.
“Thứ có giá trị nhất trong bí cảnh Thái Hoa Sơn tất nhiên là…” Từ xa, Ngân Huyền lơ mơ ngẩng đầu lên, giọng nói mơ màng: “Thái Hoa Thạch.”
Ôn Sương Bạch mỉm cười: “Đúng vậy.”
Thẩm Hạc Phong chợt hiểu ra, mắt sáng lên, khen: “Tuyệt diệu!”
Bí cảnh Thái Hoa Sơn đầy rẫy các loại thiên tài địa bảo, nhưng tất cả đều phụ thuộc vào Thái Hoa Thạch, nguồn gốc của trận pháp.
Thái Hoa Thạch là một trong những bảo vật của môn phái, giá trị của nó không thể đo lường, làm sao một viên yêu đan có thể sánh được?
Thẩm Hạc Phong lập tức nói: “Ta sẽ bói đường đi.”
Liên quan đến bảo vật của môn phái, chuyện này không hề tầm thường, lần đầu tiên Thẩm Hạc Phong sử dụng Phệ Linh Phiên trước mặt mọi người.
Trước khi bắt đầu, hắn ta đòi Tạ Tử Ân những linh thảo chưa kịp luyện đan.
Liên quan đến lương thực dự trữ, hai huynh muội Ôn Sương Bạch và Ngân Huyền cảnh giác nhìn chằm chằm hắn ta.
Dù những thứ đó nằm trong tay Tạ Tử Ân, nhưng đây là tài sản chung, không thể tùy tiện dùng vào việc khác được.
Tạ Tử Ân: “Nói lý do trước.”
Rồi hắn sẽ quyết định xem có đưa hay không.
Thẩm Hạc Phong im lặng một lúc, nâng niu vuốt ve cây cờ của mình, già dặn thở dài: “Các ngươi biết vì sao nó gọi là Phệ Linh Phiên không? Nó phải ăn linh thạch, linh dược, linh đan, thì mới chịu nghe lời ta.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Cái cờ rách nát gì vậy, lại đòi ăn ngon?
Tạ Tử Ân suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một đống vụn cá, chính là đồ ăn thừa của con Cự Xỉ Ngạc kia.
“Ngươi thử cái này trước đi.” Hắn nói.
Thẩm Hạc Phong: “?”
Thẩm Hạc Phong lên tiếng bảo vệ bảo bối của mình: “Ngươi cho nó ăn thứ này, không ổn đâu.”
Ôn Sương Bạch: “Có gì không ổn, cho nó ăn là may rồi, nhanh lên, đừng chậm chạp, tính toán vị trí sớm để chúng ta lên đường.”
Ngân Huyền nghiêng đầu hùa theo sư muội nhà mình: “Đúng vậy, không thể để nó ăn ngon hơn ta được.”
Thẩm Hạc Phong: “……”
Trước đây, quẻ bói nói trong thời gian này hắn ta sẽ gặp được quý nhân.
Quý nhân gì chứ, ác nhân thì có, một đám ác nhân!
Thẩm Hạc Phong ấm ức nói: “Được rồi, ta thử xem sao.”
Thẩm Hạc Phong cắm Phệ Linh Phiên thẳng xuống đất, đặt cá thịt gần đó.
Hắn ta quỳ ngồi trước lá cờ, nhắm mắt lại, linh lực toàn thân dâng trào, miệng thì thầm: “Ngã thân phục nghĩa nhi vị mạt, kim dĩ linh ngư tự chúng linh, vấn Thái Hoa Thạch chi sở hướng, đông tây nam bắc trung, vọng chúng linh chỉ lộ!”
Một cơn gió lạnh quét qua, lá rụng bay tán loạn, mạnh đến mức mọi người suýt nữa không đứng vững.
Phần thịt cá còn lại bị hút vào Phệ Linh Phiên, biến mất không dấu vết, lá cờ trắng phấp phới trong gió giống như cánh buồm trên biển.
Bất ngờ, Phệ Linh Phiên bật khỏi mặt đất, bay về phía Tây Bắc.
Mọi người nhìn nhau.
Ôn Sương Bạch là người đầu tiên vội vàng đuổi theo, tràn đầy quyết tâm, tà váy bay phấp phới: “Đi thôi!”
-
Trước huyễn cầu, một vị trưởng lão của Vấn Thiên Các ngạc nhiên kêu lên: “Thằng nhóc Hạc Phong này học được Tế Linh Thuật từ khi nào vậy?”
Thân Đồ trưởng lão cau mày: “Sử dụng Tế Linh Thuật nhất định phải có Phệ Linh Phiên, mà cán của Phệ Linh Phiên phải được làm từ gỗ Quỷ trăm năm cực kỳ âm tà. Người không có ý chí kiên định rất dễ bị Phệ Linh Phiên phản phệ, chẳng phải Vấn Thiên Các các người không khuyến khích đệ tử học thuật này sao?”
Trưởng lão Vấn Thiên Các: “Chúng ta cũng đâu có dạy nó đâu.”
Những đệ tử này rất có chủ kiến, họ càng nói không nên làm gì thì đám đệ tử càng muốn làm, có thể làm gì khác được đây?
Bình thường bói quẻ hỏi đường không cần dùng đến Tế Linh Thuật, Tiền trưởng lão nhìn cảnh đám quỷ đói kia hăm hở lên đường, ông ta luôn có linh cảm không tốt, liền hừ lạnh: “Những đệ tử không nghe lời như vậy, đuổi ra khỏi môn phái cho rồi.”
Trưởng lão Vấn Thiên Các liếc nhìn ông ta một cái, Tiền trưởng lão phụ trách quản lý toàn bộ tài sản của Thanh Linh Sơn, luôn rất keo kiệt với các Các nên các trưởng lão thường không ưa ông ta, lập tức đáp trả: “Các chủ của chúng ta cũng biết chiêu này, Tiền trưởng lão muốn đuổi cả Các chủ của chúng ta ra khỏi môn phái sao?”