Ngoại trừ Ngân Huyền, những người còn lại chưa thực sự bước vào Minh Khiếu cảnh, nên không thể bay lượn trên không.
Nhưng thanh kiếm của Ngân Huyền chỉ có thể chở thêm hai người nữa.
Bốn chọn hai…
Ừm, dù sao cũng còn Lộ Dẫn, không chết được.
Ngân Huyền nghiêng đầu, lắc lắc mái tóc bạc rối bù, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trước tiên y vớt nhị sư muội quan trọng nhất lên, sau đó điều khiển kiếm hạ xuống, vớt thêm Tạ Tử Ân, người cung cấp ích cốc đan kiêm vị hôn phu trên danh nghĩa của nhị sư muội, rồi bay lên không, nhẹ nhàng rời đi.
Xin lỗi, y từ tốn nghĩ, trước đây quá nghèo nên y chỉ có thể rèn kiếm nhỏ.
Đã dùng suốt bao năm, giờ bắt y đổi sang kiếm bự hơn, y cũng không quen.
Tiền trưởng lão liền bắt lấy cơ hội, mắng: "Hoạn nạn đến thì mỗi người chạy một ngả! Đội ngũ như vậy không có tình đồng đội, bỏ rơi đồng đội không thương tiếc, chẳng có chút đạo tâm nào! Không xứng làm đệ tử Thanh Linh Sơn!"
Trưởng lão Thân Đồ Minh phản bác ngay: "Phải không, ta lại thấy đó là vì lợi ích chung, chẳng lẽ để cả năm người ở lại rồi bị loại hết sao? Chỉ cần còn người, vẫn còn hy vọng."
Tiền trưởng lão: "Ngươi thật là vô lý!"
Trưởng lão Thân Đồ Minh đập bàn đứng dậy: "Tiền cẩu, ông đây nhịn ngươi lâu lắm rồi, ai mới là kẻ vô lý?"
"Các người đừng cãi nhau nữa được không, đừng ảnh hưởng ta xem huyễn cảnh cầu!" Các trưởng lão đang xem một cách say mê, tức giận quát.
Chính điện Thanh Linh Sơn trở nên hỗn loạn.
Trong bí cảnh Thái Hoa Sơn, Thẩm Hạc Phong chợt nhận ra gì đó, trợn tròn mắt.
Xưa nay chỉ có hắn ta vứt bỏ người khác, sao giờ lại đến lượt hắn ta bị bỏ rơi rồi?
Thẩm Hạc Phong vội hét lên, cố gắng chứng minh giá trị của mình: "Đừng bỏ lão phu lại! Lão phu rất có ích, không có ta các ngươi sẽ không tìm được đường đi!"
Nghe vậy, Ôn Sương Bạch lập tức nằm xuống thân kiếm, quăng Hỏa Linh Tiên xuống.
Thẩm Hạc Phong không nói nhiều, dồn hết sức nhảy lên, nắm lấy Hỏa Linh Tiên.
Hắn ta chưa kịp thở phào, chân phải bỗng nhiên nặng trĩu, tay theo phản xạ buông lỏng, suýt nữa rơi xuống. May mà Ôn Sương Bạch phía trên đã điều khiển đầu roi, quấn quanh cổ tay hắn ta.
Mặt Thẩm Hạc Phong u ám, cúi đầu nhìn xuống, là Lục Gia Nghiêu đang ôm chặt lấy đùi hắn ta!
Cả hai đều là những thiếu niên mảnh khảnh, nhưng Ôn Sương Bạch không chịu nổi sức nặng của bọn họ, suýt bị kéo xuống.
Đầu dây bên nàng thả lỏng, Thẩm Hạc Phong cũng bị trùng xuống.
Bên dưới, những con vượn tay dài lao ra khỏi rừng, ùa xuống hồ, nhe răng gầm gừ và lội nước tiến về phía họ.
Cách đó không xa, có thể thấy gợn sóng trên mặt hồ, dường như có thứ gì đó đang bơi nhanh về phía này.
Thẩm Hạc Phong: "!!!"
Mắt Thẩm Hạc Phong giật giật: "Họ Lục kia, đồ phiền phức, buông tay ra! Người dùng Lộ Dẫn rời khỏi bí cảnh đi, lão phu sẽ báo thù cho ngươi!"
Lục Gia Nghiêu há miệng, nhưng vì thổi sáo quá nhiều nên họng bị thương, không nói được, chỉ có thể ôm chặt chân Thẩm Hạc Phong, thể hiện quyết tâm của mình.
Không! Hắn ta muốn sống chết có nhau với đội ngũ của mình!
Trong tình cảnh này, Ôn Sương Bạch không nhịn được, mắng: "Mẹ kiếp! Tạ Tử Ân ngươi chết rồi à, mau kéo ta lên, thằng ngu này!"
Tạ Tử Ân: "?"
Hắn vừa nghe thấy gì?
Dường như là quốc túy đến từ phương Đông xa xôi?
Tạ Tử Ân kinh ngạc, trong chớp nhoáng, đã nắm chặt lấy Ôn Sương Bạch.
Trong hình ảnh huyễn cầu, các trưởng lão không nghe thấy lời nói này, họ chỉ thấy một thanh kiếm nhỏ khó khăn lắm mới chứa được ba người, và một cái đuôi đỏ rực.
Khi Thẩm Hạc Phong bám vào, thanh kiếm nhỏ trĩu xuống, rơi thẳng xuống dưới.
Khi Lục Gia Nghiêu lại bám vào, thanh kiếm nhỏ lại chìm xuống lần nữa, suýt thì lật nhào.
Ngân Huyền đứng đầu, sắc mặt tái nhợt, không ngừng niệm chú Ngự Kiếm Thuật, khó khăn lắm mới giữ được thanh kiếm đang quá tải, run rẩy bay về phương trời vô định.
Lời tác giả: Ngân Huyền: Ta, quá tải rồi.
Tạ Tử Ân kéo Ôn Sương Bạch lên, không ai nhìn thấy bên trong lớp áo choàng, cánh tay của nam nhân nổi gân xanh, nếu nhìn kỹ, có thể thấy những đường vân đen ẩn hiện trong các kinh mạch.
Sau khi Ôn Sương Bạch ngồi vững, bất ngờ quan sát đối phương một chút.
Nàng vốn tưởng y tu yếu ớt, nhưng không ngờ hắn lại có sức mạnh thật đáng kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, là nhân vật nam phụ điên loạn hóa ma ở cuối truyện, sao lại không có vài tuyệt kỹ?
Tạ Tử Ân nhìn chăm chăm vào nàng: "Ngươi vừa nói gì?"
Ôn Sương Bạch lạnh lùng hừ một tiếng: "Nói ngươi là thằng ngu."
Tạ Tử Ân: "..."
Đúng là hắn không nghe nhầm.
Tạ Tử Ân chìm vào suy nghĩ.
Hắn chưa từng đọc nguyên tác, vì vậy không rõ phong cách văn chương của tác giả là cổ đại hay hiện đại.
Nếu là hiện đại, thì việc nhân vật trong truyện xuất hiện những câu nói mang đậm chất quốc túy cũng không phải không có khả năng.