Chương 40 Bữa ăn cuối cùng

Y tu giống như vυ" em, là người rất quan trọng trong đội.

Thôi, coi như nàng đang làm việc thiện.

Ôn Sương Bạch gạt bỏ những suy nghĩ đó, tập trung ánh mắt lên con Cự Xỉ Ngạc, quan sát kỹ lưỡng, thầm tính toán xem nó có giá trị bao nhiêu.

Nên nhớ, điểm số trong cuộc thi được quyết định dựa trên giá trị của các loại thiên tài địa bảo mà họ mang ra khỏi Thái Hoa Sơn.

Nói cách khác, bí cảnh Thái Hoa Sơn vốn dĩ là một trường săn mà Thanh Linh Sơn nuôi dưỡng.

Những yêu quái và đan dược trong bí cảnh đều sẽ được sử dụng cho các hoạt động khác nhau của môn phái. Thường ngày, nếu không có các cuộc thi, vẫn có các sư huynh sư tỷ vào bí cảnh để săn bắt yêu quái và thu thập dược liệu.

Những thứ mang ra ngoài, nếu có giá trị, môn phái sẽ thu mua và trả công dựa trên giá trị đó.

Điều này có nghĩa là, ngay cả khi trong cuộc thi lần này không giành được thứ hạng cao hoặc bỏ lỡ giải thưởng, nhưng nếu thu thập được nhiều đồ vật mang ra ngoài, cũng có thể kiếm được một khoản tiền công lớn.

"Đây là một con Cự Xỉ Ngạc cấp bảy cao cấp." Đại sư huynh phải nuôi sư phụ và hai sư muội, nên từ nhỏ đã xuống núi làm việc, y đã từng làm nhiều nhiệm vụ và gϊếŧ không ít yêu thú, nên biết rõ đây là yêu thú gì. Y thành thạo lấy ra một viên yêu đan cấp bảy, suy nghĩ một lúc rồi đưa cho Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch không nhận, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Yêu đan để Đại sư huynh giữ, nguyên liệu liên quan đến luyện khí để ta giữ, còn đan dược liên quan đến..." Nàng hất cằm về phía Tạ Tử Ân, không muốn nhắc đến tên hắn, "Ngươi giữ, những thứ còn lại để Thẩm huynh giữ."

Mặc dù Thái Hoa Sơn là bãi săn của Thanh Linh Sơn, nhưng bên trong vẫn đầy rẫy nguy hiểm, không chừng sẽ gặp phải tình huống bất ngờ.

Không nên đặt hết trứng vào một giỏ, phân tán để cất giữ là ổn thỏa nhất.

Tạ Tử Ân dĩ nhiên hiểu rõ điều này, vô thức liếc nhìn Ôn Sương Bạch.

Hắn tham gia nhóm một phần là để tìm hiểu nàng, muốn nắm rõ điểm yếu của nàng.

Nhưng, dường như nàng không hoàn toàn giống với hình tượng nhân vật mà hắn biết.

Tạ Tử Ân nhíu mày, suy tư.

Ở bên cạnh, Lục Gia Nghiêu đang cúi đầu ăn năn hối lỗi về sai lầm của mình.

Nếu không phải Tạ Tử Ân kéo hắn ta vào lò luyện đan, bây giờ hắn ta đã nằm trong bụng của Cự Xỉ Ngạc rồi.

Hắn ta biết hành động vừa rồi của mình rất tệ, nên khi vừa bước ra khỏi lò luyện đan, hắn ta lập tức xin lỗi và tự kiểm điểm.

Nhưng lúc này, nghe thấy Ôn Sương Bạch không nhắc đến mình, hắn ta không nhịn được quay đầu lại, rụt rè hỏi: "Vậy... còn huynh thì sao?"

Ba ánh mắt sắc như dao lập tức quét về phía hắn ta, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ hắn ta đã chết ngàn vạn lần.

Lục Gia Nghiêu theo phản xạ quay sang cầu cứu Đại sư huynh.

Đại sư huynh mỉm cười dịu dàng, lùi ra phía sau ba bước, dựa vào thân cây, bình thản nhắm mắt lại, rõ ràng là không muốn can thiệp.

Lục Gia Nghiêu đành phải bịt miệng mình lại, tiếp tục suy ngẫm lỗi lầm của mình.

Sau khi lấy được yêu đan, Ôn Sương Bạch bước tới, cười hề hề, nhổ răng và lột da Cự Xỉ Ngạc, rồi cất giữ cẩn thận vào nhẫn trữ vật.

Đây đều là những nguyên liệu luyện khí rất tốt.

Tất nhiên, theo nàng biết, môn phái không mấy khi thu mua xác yêu thú, vì việc xử lý xác yêu thú để sử dụng tốn khá nhiều công sức, tính ra không có lời. Môn phái và hầu hết các tu sĩ đều ưa chuộng yêu đan hơn.

Nhưng Ôn Sương Bạch không ngại, dù cuối cùng môn phái không thu mua, nàng mang về cũng rất tốt.

Nàng còn thu gom cả rác, lẽ nào còn bận tâm đến chuyện này?

Sau khi Ôn Sương Bạch lấy hết những thứ mình cần, còn lại là thịt và nội tạng của Cự Xỉ Ngạc.

Thẩm Hạc Phong sáng sớm chưa ăn gì, giờ đã đói, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Tạ Tử Ân: "Cái này ăn được không?"

Có những yêu thú có thể ăn được, và cũng có những loại không thể ăn, nhưng cụ thể cái nào có thể ăn được thì phải hỏi y tu.

Ôn Sương Bạch bèn đề nghị: "Nướng ăn thử xem?"

Hai người vừa nói ra lời này, Đại sư huynh gần như ngay lập tức mở to mắt, đôi mắt vốn dĩ mờ mịt bỗng sáng rực lên, giọng nói cũng trở nên phấn khích: "Ta nướng đồ ăn rất ngon."

Tạ Tử Ân: “?”

Tạ Tử Ân nhìn ba kẻ ham ăn trước mặt, dừng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu: "Được."

Ôn Sương Bạch và Thẩm Hạc Phong lập tức bắt tay vào việc, chuẩn bị dùng thuật thanh tẩy để làm sạch nguyên liệu.

Đại sư huynh đã nhảy lên cành cây, tìm kiếm những cành củi tốt nhất để đốt.

Tạ Tử Ân mới từ từ nói thêm nửa câu sau: "Nhưng cái giá phải trả là, đây có thể sẽ là bữa ăn cuối cùng của các ngươi."