Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Mơ Làm Giàu Nhanh

Chương 37 Hai người lén hôn nhau phải không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện gì thế này! Đây là cái thế đạo gì chứ!

Từ nhỏ hắn ta đã là con nhà người ta, là một thiên tài mà ai ai cũng khen ngợi đấy!

Kết quả là giờ đây, người tài giỏi hơn hắn ta có ở khắp nơi.

Thẩm Hạc Phong bắt đầu cảm thấy suy sụp.

Ngân Huyền thậm chí còn không mở mắt, tìm được chính xác vị trí của nhị sư muội, y như một con mèo lười biếng, rất thành thạo cuộn người trên mặt đất, vui vẻ chợp mắt.

Lục Gia Nghiêu nhiệt tình đến chào hỏi, nhưng thấy Thẩm Hạc Phong và Ôn Sương Bạch đều đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không để ý đến hắn ta, nên hắn ta liền như một con bướm, bay khắp nơi để kết nối cảm tình và nghe ngóng tin tức.

Một lúc sau, Thẩm Hạc Phong lại vui vẻ lên: “Đại sư huynh của ngươi hai mươi tuổi, ta mới mười tám, hai năm sau ta sẽ không thua kém y đâu!”

Ôn Sương Bạch: “Trước hết, bạn của tôi ơi, bạn phải sống đến hai năm sau đã.”

Trong sách, nhân vật phản diện Thẩm Hạc Phong này, không bao lâu sau đã chết ngắc, cảnh giới dừng lại ở Minh Khiếu Cảnh tầng một.

Thẩm Hạc Phong lạnh lùng nói: “Sư muội, miệng ngươi dính độc à?”

Ôn Sương Bạch nhún vai, im lặng không nói thêm, tiếp tục ngắm nhìn kiệt tác của mình.

Đó là một cây roi màu đỏ rực, chói lòa rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp đến nao lòng.

Đột nhiên, trước mắt Ôn Sương Bạch lóe lên, có thứ gì đó ở phía xa xa đang nhấp nháy.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Vạt áo trắng sạch sẽ không vướng chút bụi, một bàn tay buông thõng bên hông.

Những ngón tay lộ ra, khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ như một món đồ sứ hảo hạng.

Trên ngón trỏ của bàn tay này đeo một chiếc nhẫn màu xanh biếc, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Thứ lấp lánh mà Ôn Sương Bạch vừa mới nhìn thấy, chính là chiếc nhẫn trữ vật này.

Thực ra mà nói, kiểu dáng của chiếc nhẫn này rất phổ biến, trong đám đệ tử hôm nay cũng có nhiều người đeo giống vậy.

Nhưng chiếc nhẫn này, nàng quen thuộc hơn ai hết, vì nó là do nàng làm ra.

Ba chiếc nhẫn mà nàng dành nhiều tâm huyết nhất, một chiếc màu vàng nhạt đã tặng cho tiểu sư muội, một chiếc màu bạc cho đại sư huynh, và chiếc màu xanh lục này cho tên thiếu niên miệng ngọt.

Nhưng cái áo trắng này… một sự quen thuộc đáng chết.

Ôn Sương Bạch chợt giật mình, có loại dự cảm không tốt.

Nàng vội ngẩng đầu lên, trong tầm mắt nàng, khuôn mặt của người mặc đồ trắng hiện ra rõ ràng, không ai khác chính là Tạ Tử Ân.

Ánh mắt Tạ Tử Ân lướt qua Ôn Sương Bạch, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu với Thẩm Hạc Phong như một lời chào.

Thẩm Hạc Phong nhìn hắn, cảm thấy hôm nay trông hắn rất yếu đuối, hắn ta nhổ cọng cỏ đuôi chó đi, chế giễu: “Sao trông ngươi giống như sắp chết thế?”

Tạ Tử Ân: “?”

Vì chưa từng đọc qua nguyên tác, ngày thường chỉ nghe thực tập sinh kia lải nhải, nên hắn biết rất ít về cốt truyện, nhưng có một điều hắn biết rõ: “Yên tâm, ta chắc chắn sẽ sống lâu hơn ngươi.”

Thẩm Hạc Phong: “…?”

Liên tục bị "Công kích" bởi những lời nói cay nghiệt, Thẩm Hạc Phong tức giận vô cùng, đột nhiên đứng bật dậy, chỉ tay vào Tạ Tử Ân và Ôn Sương Bạch, lớn tiếng quát: “Tối qua hai người lén hôn nhau phải không!”

Tạ Tử Ân: “?”

Cái quái gì cơ?

Tạ Tử Ân nhìn chằm chằm Thẩm Hạc Phong, ánh mắt sắc như dao, hận không thể xé xác Thẩm Hạc Phong ra: “Ngươi bị thần kinh à?”

Ôn Sương Bạch đang mải suy nghĩ về chiếc nhẫn, nghe thấy những lời Thẩm Hạc Phong nói thì như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Thẩm Hạc Phong! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy đâu!”

Thẩm Hạc Phong điên lên thì không còn quan tâm đến gì nữa: “Vậy tại sao miệng lưỡi hai người đều độc địa như nhau? Không hổ là phu thê chưa cưới, hùa nhau mắng ta à? Đến đây, lão tử một đấu hai, sợ gì các ngươi!”

Có sát khí, không ổn không ổn.

Ngân Huyền cuộn tròn người lại, lặng lẽ dịch xa ra.

Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Có người nói thầm: “Sao lại cãi nhau thế?”

“Hình như là cùng một đội thì phải.” Có người nhón chân lên xem: “Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà đã trở mặt rồi à.”

“Sao lại cãi nhau?”

“Không nghe rõ lắm, hình như là hai vợ chồng đang hợp sức bắt nạt một người thì phải?”

“Ôi trời, đã bảo đừng nên lập đội với mấy cặp vợ chồng rồi mà! Mâu thuẫn nhiều lắm!”

“Không sao, họ cãi nhau càng nhiều, thế này chúng ta có khi lại bớt được vài đối thủ mạnh đấy!”

“…”

Trong đám đông, Lục Gia Nghiêu vốn định đứng hóng drama với quần chúng, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, hắn ta lập tức chen qua đám đông chạy về phía nhóm của mình.

A a a, đó là đội của hắn ta mà!!!

Hắn ta lao tới, cố gắng chen vào giữa ba người, gần như muốn khóc: “Đừng cãi nữa! Mọi người bình tĩnh lại! Chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây, có hiểu lầm thôi mà! Đừng cãi nữa... Cuộc thi sắp bắt đầu rồi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »