Chương 36 Môt đêm không ngủ

Ôn Sương Bạch mở sách luyện khí ra, vào đêm khuya yên tĩnh, tập trung tinh thần nghiên cứu về nhẫn trữ vật.

Điểm mấu chốt của nhẫn trữ vật là việc khắc họa trận pháp không gian.

Trên Thanh Linh Sơn có bốn Các mười tám Phong, bốn Các gồm Kiếm Pháp Các, Thiên Cơ Các, Vấn Thiên Các, và Y Các.

Mỗi các đều có sở trường riêng, nhưng cũng có những điểm tương đồng.

Như Thiên Cơ Các, chuyên về luyện pháp khí và điều khiển pháp khí.

Nhưng trong quá trình luyện pháp khí, phù chú và trận pháp cũng là những kỹ năng bắt buộc phải học. Đệ tử của Vấn Thiên Các cũng sẽ tu luyện cả phù chú và trận pháp.

Bây giờ Ôn Sương Bạch đã nắm rất vững thuật dung hòa và thuật luyện pháp khí, nhưng vẫn còn chưa vững phù chú với trận pháp lắm.

Nghe nói, thiên tài trong hai môn này có thể đặt bút là thành phù, đặt đá là thành trận.

Ôn Sương Bạch không đạt được trình độ đó, nhưng không sao, nàng giỏi sao chép và chỉnh sửa.

Nàng dựa vào hình vẽ trận pháp trên sách, cẩn thận sao chép trận pháp không gian vào mặt trong của chiếc nhẫn, nếu sao chép sai, nàng sẽ nung chảy ra và làm lại.

Ban đầu sai rất nhiều, nhưng sau nhiều lần, thành thạo hơn, Ôn Sương Bạch có thể hoàn thành một cách trôi chảy.

Tuy rằng hơi xấu một chút, nhưng xấu cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng!

Cuối cùng, nàng thêm một vài tính năng nhỏ vào ba chiếc nhẫn trữ vật nàng chế tạo trong đêm nay.

Đêm đó, Ôn Sương Bạch thức trắng đêm không ngủ.

Trong khi đó, tại tiểu viện hẻo lánh của Y Các, Tạ Tử Ân cũng không ngủ.

Hắn ngồi trước bàn, trước mặt là hàng chục loại dược liệu, trong đó có cả Tinh Linh thảo, mà ở chính giữa bàn, đặt một chiếc hộp gỗ cổ xưa.

Chiếc hộp có màu đen, bám đầy đất cát, bề ngoài loang lổ không thể tả, thoạt trông thật sự rất cũ kĩ, dưới ánh nến mờ ảo, trông có vẻ thần bí và cổ quái.

Đây là thứ mà người cha đã mất của nguyên chủ đã để lại, nguyên chủ luôn chôn nó dưới đất, chưa bao giờ mở ra.

Tối nay Tạ Tử Ân vừa mới đào lên.

Hắn vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên hộp gỗ, có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại bên trong chiếc hộp, nó đang xao động không ngừng, liên tục va chạm vào cấm chế của chiếc hộp.

Tạ Tử Ân gõ ngón tay lên hộp gỗ, nhắc nhở: “Đừng ầm ĩ, để ta suy nghĩ kỹ đã.”

Động tĩnh bên trong chiếc hộp dường như càng lớn hơn, hắn như có thể nghe thấy những lời thì thầm đầy khıêυ khí©h.

Tạ Tử Ân: “Còn ồn ào nữa thì ta sẽ chôn ngươi xuống hố xí.”

“...” Hình như thứ trong hộp gỗ rất hiểu tiếng người, nó dần dần im lặng, nằm yên bất động.

Một lúc sau, Tạ Tử Ân đưa tay, mở chiếc hộp ra.

-

Huyền Thiên năm 324, ngày mùng 3 tháng 6, trời quang đãng, mọi sự đều thuận lợi.

Sáng sớm, tại chính điện của Thanh Linh Sơn, hàng ngàn đệ tử từ bốn phương tám hướng đổ về. Nhìn từ trên cao xuống, các đệ tử như những dòng suối nhỏ, hội tụ lại ở ngoài chính điện, đen nghịt một vùng.

Trong đám đông chen chúc, Ôn Sương Bạch phải mất một lúc lâu mới chen được đến khu vực của Thiên Cơ Các.

Nàng xếp hàng một lúc, nhận Lộ Dẫn của Thái Hoa Sơn và pháp khí mà mình đã chế tác trong vòng thi đấu đầu tiên, sau đó giao những vật không được mang theo như Huyền Thiên Kính cho các sư huynh sư tỷ bảo quản.

Trước đó Thẩm Hạc Phong đã báo cáo danh sách đội nhóm cho môn phái, lát nữa khi cửa vào bí cảnh Thái Hoa Sơn mở ra, Lộ Dẫn sẽ tự động đưa các thành viên trong đội của họ đến cùng một chỗ.

Nhưng để chắc chắn, sau khi nhận xong đồ đạc, Ôn Sương Bạch vẫn chạy đến Vấn Thiên Các để tìm Thẩm Hạc Phong.

Nàng đến được một lúc thì Lục Gia Nghiêu và Đại -vừa ngủ gật vừa đi- sư huynh cũng đến.

Dù vậy, Đại sư huynh vẫn đi mà không đυ.ng trúng ai.

Ôn Sương Bạch và Thẩm Hạc Phong ngồi ở bên cạnh quan sát.

Thẩm Hạc Phong ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, lẩm bẩm hỏi: “Đại sư huynh của ngươi đang ở cảnh giới nào rồi? Y rất trâu.”

Ôn Sương Bạch đang thích chí vuốt ve pháp khí của mình, nghe vậy thì thuận miệng đáp: “Ngươi không nhìn ra được à?”

“Ngươi, Linh Sơ Cảnh tầng sáu, Tạ Tử Ân, tầng sáu, Lục Tam Thổ, tầng năm.” Thẩm Hạc Phong nói tiếp: “Ta, Minh Khiếu Cảnh nửa tầng.”

Ôn Sương Bạch ngắt lời hắn ta, thắc mắc: “Còn có cả nửa tầng á?”

“À, tức là bước một chân vào Minh Khiếu Cảnh rồi.” Thẩm Hạc Phong rất không vui, cảm thấy sư muội này thật không biết giữ ý, không thấy hắn ta đang bị mắc kẹt giữa Linh Sơ Cảnh và Minh Khiếu Cảnh đã lâu sao? Còn cứ phải chạm vào nỗi đau của người khác: “Hừ, nhưng ta không nhìn ra đại sư huynh của ngươi ở cảnh giới nào.”

Là đồng đội sẽ kề vai chiến đấu sau này, Ôn Sương Bạch cũng chẳng có gì phải giấu: “Đại sư huynh cao hơn ngươi ba tầng rưỡi.”

Thẩm Hạc Phong: “…”

Sư tỷ Chước Hoa cao hơn hắn ta cũng đã đành, Lục Anh và Bách Lý Giác cũng cao hơn hắn ta, bây giờ ngay cả đại sư huynh mới xuất hiện này cũng cao hơn hắn ta!