Ôn Sương Bạch nhìn con mắt sắp chảy nước miếng của Đại sư huynh và đôi mắt to đang chớp chớp của Lục Gia Nghiêu, quyết định phó mặc tất cả cho số mệnh: “Vậy xem kết quả quẻ tượng thế nào rồi tính.”
-
Khi đám Ôn Sương Bạch đến chỗ Thẩm Hạc Phong, Tạ Tử Ân đã ở đó.
Hắn nhàn nhã ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vắt chéo chân, trên đùi là một quyển y thư rất dày, cứ 3s lật một trang.
Ôn Sương Bạch chỉ cảm thấy người này đang làm màu.
Nàng làm như không thấy, nói chuyện với Thẩm Hạc Phong về việc của Lục Gia Nghiêu, rồi tìm một chỗ ngồi cách xa Tạ Tử Ân nhất.
Ngân Huyền và Lục Gia Nghiêu ngồi ở giữa hai người.
Thẩm Hạc Phong đang gieo quẻ, mọi người đều im lặng, trong phòng rất yên tĩnh.
Cho đến khi âm thanh ‘Rắc rắc’ vang lên, Ngân Huyền cầm túi đồ ăn vặt của mình, ăn như thể đây là chốn không người.
Ánh mắt sáng rực của Lục Gia Nghiêu quan sát Tạ Tử Ân và Ôn Sương Bạch.
Hắn ta luôn cảm thấy cặp vợ chồng chưa cưới này rất kỳ lạ, hắn ta cũng rất tò mò không biết cuối cùng mối hôn sự của bọn họ sẽ ra sao, vừa tò mò, hắn ta vô thức vươn tay ra muốn lấy một ít hạt dưa để cắn.
Ngân Huyền nhìn bàn tay đang vươn đến, lập tức dời ghế, di chuyển về phía chỗ trống gần Tạ Tử Ân.
Phòng của Thẩm Hạc Phong cũng chỉ có bấy nhiêu, chỗ trống duy nhất là gần cửa sổ.
Tay của Lục Gia Nghiêu chụp vào không khí.
Ngân Huyền vừa tiếp tục ăn đồ vặt của mình, vừa cố ý vô tình mà nhìn Tạ Tử Ân ở bên cạnh với vẻ đề phòng.
Tạ Tử Ân: “…”
Gì đây, vua ngủ đại sư huynh của nữ phụ còn bảo vệ đồ ăn nữa sao?
“Ồ?” Thẩm Hạc Phong nhìn vào mai rùa trên bàn, bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy mà lại chuyển sang quẻ trung rồi?”
Hắn ta đứng dậy, vỗ vai Lục Gia Nghiêu, lập tức nói: “He he, chọn ngươi!”
Vừa nói xong, Lục Gia Nghiêu rất vui mừng, Tạ Tử Ân và Ngân Huyền thì không có phản ứng gì, nhưng biểu cảm của Ôn Sương Bạch lại có chút kỳ quái.
Nàng muốn nói lại thôi.
Nàng nhớ trong sách, đội mà Lục Gia Nghiêu tham gia bị hắn ta hại rất thảm, mặc dù Lục Gia Nghiêu chỉ có ý tốt, nhưng nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại.
Tuy nhiên, vì người hắn ta hại đều là những nhân vật hy sinh ngu ngốc, nên vô tình giúp ích cho nhóm của nữ chính Du Tiếu Tiếu, thậm chí còn tạo ra những tình huống hài hước, do đó Lục Gia Nghiêu rất được độc giả yêu thích. Trong sách, mặc dù hắn ta không nằm trong nhóm nhân vật chính, nhưng vẫn bình an sống sót đến cuối cùng, có được một kết cục khá tốt.
Ôn Sương Bạch thật sự không ngờ, việc Lục Gia Nghiêu gia nhập lại khiến quẻ tượng chuyển biến tốt hơn.
“Bí cảnh Thái Hoa Sơn, mỗi đệ tử chỉ được phép mang theo một pháp khí, và pháp bảo trữ vật trống, tất cả những thứ khác đều không được mang vào.” Thẩm Hạc Phong vừa cúi đầu tìm ngang tìm dọc trong Huyền Thiên Kính, vừa nói, “Pháp bảo trữ vật là để đựng thiên tài địa bảo mà chúng ta tìm được, thành tích của cuộc thi này dựa trên giá trị của những thiên tài địa bảo mà chúng ta mang ra được, cho nên các ngươi nhớ mang theo nhiều túi Giới Tử hay nhẫn trữ vật, mỗi người ít nhất một cái, mỗi cái ít nhất phải rộng một mẫu.”
Đây là quy tắc của cuộc thi, Ôn Sương Bạch và mọi người đều không có ý kiến gì.
Tạ Tử Ân trông có vẻ bình tĩnh, dáng vẻ như không để tâm, nhưng trong lòng lại thầm thở dài.
Sao lại phải tốn tiền nữa rồi?
Sau khi Thẩm Hạc Phong nói xong không bao lâu, vài tiếng "Ting ting" vang lên, Huyền Thiên Kính của mọi người lần lượt kêu vang.
Ôn Sương Bạch mở ra xem.
【[Thẩm Phong Tử] mời bạn và [Không Có Tiền], [Ngân Buồn Ngủ], [Lục Tam Thổ] gia nhập đội.】
【[Thẩm Phong Tử] đã đổi tên nhóm thành [Hôm Nay Nên Phát Tài].】
【Lời tác giả】
Nhóm những kẻ nghèo nàn 12345 đã tập hợp xong!
Vậy mọi người đoán xem, liệu bác sĩ Tạ sẽ tìm ai để mua nhẫn trữ vật đây?
Trên đường trở về, Tạ Tử Ân đang suy nghĩ về việc mua pháp bảo trữ vật.
Trước đây, nguyên chủ vốn đã có một cái.
Nhưng trong lần xuống núi rèn luyện cùng Du Tiếu Tiếu, nguyên chủ không chỉ mất mạng mà còn mất cả lò luyện đan lẫn nhẫn trữ vật.
Hắn đã mua lại lò luyện đan, còn nhẫn trữ vật thì ít khi sử dụng, lại thêm hắn cũng không có tiền, nên chỉ đành tạm gác lại.
Hiện tại, nhờ vào việc không ngừng làm nhiệm vụ, luyện đan, bán đan, hắn đã tích lũy được một ít tiền, đã đến lúc mua một cái rồi.
Tạ Tử Ân so sánh giá cả ở hai nơi rẻ nhất là Bách Quỷ Lâu và chợ Thanh Linh, nhưng vẫn không thấy hài lòng.
Hắn liền nhớ đến cái lò luyện đan mà mình đã mua từ chỗ Ôn Sương Bạch.
Rẻ, bền, chất lượng vượt xa giá thành.
Nhưng trong danh sách bạn bè trên Huyền Thiên Kính của hắn, Ôn Sương Bạch đã biến mất từ lâu.