Sư muội dừng lại, vừa nhặt lên thì "Ầm" một cái, một cái lò luyện đan méo mó rơi xuống.
Sau đó là một loạt tiếng "Bộp bộp loảng xoảng", đủ loại pháp khí hỏng hóc kỳ quái rơi rụng khắp nơi.
Ôn Sương Bạch tay trái cầm kiếm gãy, tay phải cầm lò luyện đan, đứng yên tại chỗ, ngửa mặt lên trời thở dài.
Có thôi chưa hả!!!
Lục Gia Nghiêu chạy tới, nói ngay trọng tâm: "Ôn sư muội, nhẫn trữ vật của muội bị hỏng rồi!"
Ôn Sương Bạch liếc nhìn người vừa tới một cái: "Ta biết."
Trước đây Lục Gia Nghiêu chưa từng thấy chiếc nhẫn trên tay nàng, thấy lạ bèn hỏi: "Muội lấy nó từ đâu vậy?"
Ôn Sương Bạch im lặng một lúc: "Ta vừa mua."
Lục Gia Nghiêu kinh ngạc: “Sao sư muội lại mua cái nhẫn hỏng này? Chắc chắn sư muội đã bị lừa rồi, đi, sư huynh dẫn muội đi tìm chủ quán lý luận!”
“Ta cảm ơn huynh nhưng không cần đâu.” Ôn Sương Bạch nhìn chiếc nhẫn trên tay bằng ánh mắt trân trọng: “Nó không chê ta nghèo, sao ta có thể chê nó hỏng được?”
Sau khi Lục Gia Nghiêu hỏi giá xong cũng phải thốt lên: “Rẻ quá.”
Hắn ta nhặt rác giúp Ôn Sương Bạch, suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng nhẫn trữ vật bị thủng như thế này thì dù có rẻ cũng không nên mua chứ nhỉ?”
“Không sao, ta sẽ sửa nó.” Ôn Sương Bạch ôm một đống rác, rảo bước về nhà, tò mò hỏi: “Huynh đến đây làm gì?”
Lục Gia Nghiêu đáp: “Đại sư huynh gọi ta đến.”
Ôn Sương Bạch ừ một tiếng.
Vết thương của Ngân Huyền đã khỏi từ lâu, nhưng đến sáng nay thì mới tỉnh ngủ.
Khi Ôn Sương Bạch và Lục Gia Nghiêu bước vào tiểu viện, nam nhân tóc bạc đang ung dung thưởng thức bữa ăn.
Ôn Sương Bạch hỏi: “Tiểu sư muội đâu?”
Ngân Huyền ngáp một cái: “Đi hái hoa rồi.”
Tiểu sư muội Văn Tâm là người nhập môn muộn nhất, khi đó Ôn Phong đã bắt đầu sa ngã, ngày ngày say rượu, cờ bạc, không lo chính sự.
Lúc đó ma tu hoành hành, bắt cóc không ít đứa trẻ có linh cốt, các trưởng lão trong môn phái đã cứu những đứa trẻ này từ một sào huyệt của ma tu. Phần lớn các đứa bé được đưa về cho cha mẹ, nhưng có vài đứa là cô nhi, nên mang về Thanh Linh Sơn nuôi dưỡng.
Trong đám cô nhi đó, Văn Tâm có thiên phú kém nhất, là linh cốt hệ thổ thất phẩm, các trưởng lão của các Các đều không muốn nhận, cuối cùng bị đùn đẩy sang cho Ôn Phong.
Ôn Phong không quan tâm, dù sao ông ta cũng không nuôi đứa nào, có mấy đệ tử, sống hay chết, thì có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng tiểu sư muội chưa bao giờ từ bỏ bản thân, không có sư phụ chỉ dạy, nàng ấy liền tự học trồng linh hoa linh thảo, mắt thấy tu vi ngày càng tiến bộ, nhưng vì quan hệ giữa nguyên chủ và Ôn Phong, cuối cùng vẫn rơi vào một kết cục bi thảm.
“Đại sư huynh, khi nào chúng ta xuất phát?” Lục Gia Nghiêu hỏi.
Đại sư huynh còn ngái ngủ nhìn Ôn Sương Bạch, yếu ớt hỏi: “Sư muội, đã phải đi chưa?”
Ôn Sương Bạch: “?”
Tối qua quả thật Thẩm Hạc Phong có hẹn bọn họ gặp mặt vào chiều nay để xác định người cuối cùng trong đội.
Nhưng Lục Gia Nghiêu là sao đây?
Khoan đã, không thể nào?
Ôn Sương Bạch nhìn Ngân Huyền: “Đại sư huynh, không phải huynh đã đồng ý để Lục sư huynh vào đội chúng ta đấy chứ? Sao huynh không nói trước với muội một tiếng?”
Lục Gia Nghiêu chưa bao giờ nằm trong danh sách lập đội của nàng, dù sao trong sách, hắn ta cũng nổi tiếng là một người chuyên gây tai họa cho đồng đội.
Ngân Huyền ngơ ngác, có lẽ vì ngủ quá lâu, người vẫn còn lơ mơ: “Huynh có đồng ý đâu, chẳng phải là sư muội đã đồng ý sao?”
Ôn Sương Bạch: “Muội?”
Ngân Huyền gật đầu, nói chuyện cũng không cản trở y ăn cơm, dịu dàng nói: “Lúc trước ở Kiếm Tháp, Gia Nghiêu đã nói muốn lập đội với huynh, huynh bảo phải hỏi sư muội. Vài ngày trước đệ ấy nhắn tin qua Huyền Thiên Kính cho huynh, nói sư muội đã đồng ý. Sáng nay huynh thấy tin nhắn, nên mới gọi đệ ấy đến.”
Lục Gia Nghiêu cũng gật đầu thật mạnh: “Ừ, đúng là như vậy.”
Hắn ta móc một gói đồ ăn vặt vừa mua trong túi Giới Tử ra, lập tức dâng lên hiếu kính Ngân Huyền.
Ngân Huyền vừa định nhận, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt của nhị sư muội nhà mình, ngập ngừng một lúc, chậm rãi đẩy gói đồ ăn vặt về.
Ôn Sương Bạch xoa xoa thái dương, nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã đồng ý với Lục Gia Nghiêu lúc nào, liền hỏi: “Ta đồng ý với huynh khi nào?”
Lục Gia Nghiêu cũng rất buồn bực, không hiểu sao sư muội lại đổi ý: “Ngày đó ở Y Đường, ta hỏi muội có thể lập đội với bọn muội không, sư muội nói ‘ừ ừ, được được được’ mà.”
Hắn ta còn bắt chước giọng điệu nói chuyện hôm đó của Ôn Sương Bạch, thậm chí còn mô phỏng hoàn hảo nhịp điệu của ba chữ "Được".
"…"
Ôn Sương Bạch đỡ trán.
Nàng nhớ ra rồi, đúng là có chuyện đó. Nhưng khi đó cổ họng hắn ta bị thương, nàng nghe có hiểu cái quái gì đâu.
Ánh mắt Ngân Huyền lướt qua gói đồ ăn vặt, nghe vậy nói: “Dù sao chúng ta cũng thiếu một người, hay là để Gia Nghiêu thử xem.”