Thì ra là vậy.
Những ký ức còn sót lại của nguyên chủ phần lớn là về cách chiếm được tình cảm của Tạ Tử Ân, phần còn lại là cách kết giao với các công tử thế gia, thông tin về tu luyện thì ít ỏi đến đáng thương, còn phụ thân vô trách nhiệm thì chưa từng dạy bảo nguyên chủ cái gì.
“Thế này nhé, ta cảm thấy rất có duyên với tỷ, có muốn bàn thêm một vụ làm ăn nữa không?” Ôn Sương Bạch khéo léo dụ dỗ.
Trong lòng bà chủ giật thót, vừa sợ mình lại bị lừa, nhưng lại tò mò không biết vụ làm ăn gì, bèn nói: “Ngươi nói thử xem.”
“Thật không dám giấu, ta là đệ tử mới nhập môn của Thanh Linh Sơn.” Ôn Sương Bạch nói: “Ta có thể sử dụng Huyền Diệm Lô của môn phái. Sau này, pháp khí hỏng của tỷ để ta thu gom, một trăm cân ta chỉ lấy mười linh thạch, thế nào?”
Bà chủ nghe vậy cũng động lòng, nhưng người làm kinh doanh thì phải kỹ lưỡng, không khỏi hỏi thêm vài câu: “Đệ tử Thanh Linh Sơn các ngươi, có thời gian thì tự luyện pháp khí đem bán, thu nhập còn cao hơn thu gom pháp khí hỏng nữa đấy chứ?”
Ôn Sương Bạch thản nhiên nói dối: “Ta vẫn chưa học được cách luyện pháp khí, nhà lại nghèo, thật sự không có tiền, trước tiên chỉ có thể dựa vào thu gom pháp khí hỏng để kiếm chút đỉnh.”
Bà chủ ngẫm nghĩ một lúc, thấy việc này cũng khả thi, đồng ý: “Được.”
Ôn Sương Bạch tiếp tục khai thác thêm cơ hội: “Nếu tỷ còn quen ai khác trong nghề, nếu họ cũng có pháp khí hỏng cần xử lý, tỷ có thể thu gom lại, rồi đợi ta đến lấy. Tóm lại, ta sẽ trả giá mười linh thạch, còn tỷ lấy của họ bao nhiêu thì ta không quan tâm, thế nào?”
Tất nhiên Ôn Sương Bạch cũng có thể tự mình đi hỏi từng sạp hàng, nhưng việc duy trì mối quan hệ khách hàng và thu gom pháp khí hỏng sau này đều cần thời gian.
Thời gian cũng là tiền bạc, có thể dùng để làm những việc có giá trị hơn, vì vậy nàng đã để lại cho bà chủ một khoảng trống để làm trung gian kiếm lời.
Hơn nữa, ít lộ diện cũng tốt.
Vị tiền bối đã chỉ cho nàng Tâm Pháp Diệu Linh từ lâu không xuất hiện nữa, Ôn Sương Bạch luôn cảm thấy chuyện về Tâm Pháp Diệu Linh này không hề đơn giản, vì vậy việc nàng biết tách rời pháp khí, nàng chưa từng dám nói với ai.
Một công đôi việc, bà chủ vui vẻ đồng ý, hai người ngay lập tức kết bạn trên Huyền Thiên Kính.
-
Giải quyết xong một việc lớn trong lòng, từ nay về sau không còn phải lo lắng về nguyên liệu luyện khí nữa, Ôn Sương Bạch nhẹ nhàng bước đến khu bói toán, tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Hạc Phong đâu, nàng quyết định ở lại gần đó chờ đợi.
Bên cạnh là một sạp bán dược liệu.
Có một nam nhân dáng người hơi thấp đang cò kè mặc cả.
"Tinh Linh thảo bán thế nào?"
"Năm trăm hai một cây."
"Hai trăm có được không?"
Ôn Sương Bạch khẽ co giật khóe miệng, cảm thấy vị huynh đệ này còn mặc cả ác hơn cả nàng, nhưng mặc cả dữ như vậy, khả năng cao là thất bại, nàng ước tính giá thấp nhất trong lòng chủ quán là khoảng hai trăm bốn.
Quả nhiên, mặt chủ quán đen như than, lớn tiếng mắng: "Ta thấy ngươi cố tình đến phá đám đúng không? Không bán, mau đi đi, đừng cản trở việc làm ăn của ta!"
Sau vài câu cãi vã, người kia bỏ đi.
Ôn Sương Bạch ngồi tựa vào cột, lặng lẽ vận hành Tâm Pháp Diệu Linh, đồng thời tiếp tục chú ý xem Thẩm Hạc Phong có xuất hiện không.
Đến lần vận công thứ ba, trong khoảng thời gian đó khách hàng qua lại tấp nập, sau đó có một thiếu niên cao gầy xuất hiện. Dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cảm giác cậu ta còn khá trẻ, toát lên vẻ giàu có, giống như một tiểu thiếu gia được nuông chiều.
"Ông chủ, Tinh Linh thảo bán thế nào!"
Chủ quán cũng nhận ra người này không giàu thì quý: "Sáu trăm hai một cây."
Tiểu thiếu gia thay đổi giọng điệu, không tin nổi: "Ngươi dám bán cho ta sáu trăm hai? Ngươi nghĩ lão tử dễ bắt nạt lắm phải không!"
Chủ quán cười gượng: "Giảm giá chút chút cũng được, năm trăm hai là được rồi."
"Lão già chết bầm này, nhìn mặt mà ra giá phải không!" Tiểu thiếu gia xắn tay áo, định đập phá sạp hàng, nhưng ánh mắt lại quét qua chỗ nào đó, kiềm chế lại, "Một trăm bảy, bán hay không tùy ngươi!"
Chủ quán tức đến đỏ cả mặt: "Vừa nãy có người trả hai trăm mà ta còn chưa bán!"
"Ta không quan tâm người khác trả bao nhiêu, dù sao ta thấy Tinh Linh thảo của ngươi cũng héo úa, chỉ đáng giá một trăm bảy!"
Sau một hồi cãi vã, tiểu thiếu gia chửi rủa rồi bỏ đi.
Ôn Sương Bạch khẽ nheo mắt, luôn cảm thấy thiếu niên này có vẻ quen thuộc, như thể đã gặp ở đâu đó.
Nàng bình tĩnh tiếp tục tu luyện, cảm thấy vở kịch này còn có diễn biến tiếp theo.
Khoảng một nén hương sau, một nam nhân dáng người cao lớn chậm rãi bước tới.
Người này bước đi thong thả, dừng lại trước sạp hàng, tùy ý chọn lựa.
Chủ quán vội đứng dậy, cẩn thận cười nói, khi đối diện với người này, không hiểu sao khí thế của lão ta thấp hẳn: "Công tử muốn mua gì?"
Người kia giọng điệu thờ ơ: "Xem qua một chút."
Chủ quán có chút căng thẳng, không hiểu sao luôn cảm thấy ánh mắt của vị khách này sắc bén như lưỡi dao, như thể muốn nhìn thấu lão ta.
Lão ta nghĩ, người này không phải kẻ tầm thường, nên càng thêm cẩn thận: "Được rồi, ngài cứ xem, có gì cần gọi ta là được."
"Ừm." Người kia tiện tay chỉ vào Tinh Linh thảo, cũng không hỏi giá, thản nhiên hỏi: "Hai trăm ba một cây, bán không?"
Tim chủ quán thắt lại, lão ta lau mồ hôi, biết người này không phải loại dễ lừa.
Ban đầu, giá thấp nhất ông ta chấp nhận là hai trăm bốn, nhưng sau khi gặp hai khách hàng khó chịu trước đó, không muốn mặc cả thêm nữa, lão mệt rồi.
Vì vậy, chủ quán gật đầu: "Hôm nay bán cho công tử vậy."
Ôn Sương Bạch: "..."
Đm.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra thiếu niên kia là ai.
Đó chính là tiểu đệ của Tạ Tử Ân!
Còn người vừa mua Tinh Linh thảo kia là ai thì không cần nói cũng biết.
Thủ đoạn thật bẩn thỉu! Nam nhân này thật âm hiểm!
【Lời tác giả】
Tiểu Tạ: Cảm ơn lời khen, chúng ta như nhau cả thôi.