Chương 25 Say ngủ

Ôn Sương Bạch không nhịn được nữa: “Cút!”

Du Tiếu Tiếu đứng sững tại chỗ, mặt tái nhợt.

Nàng ta không hiểu, không phải Ôn sư tỷ rất thiếu tiền sao…

Nàng ta cho cũng không ít, phần thưởng cho hạng nhất của Thiên Cơ Các cũng là 30 ngàn linh thạch.

Hơn nữa, nàng ta cũng xông Tháp, nên biết rõ đối phương bị gì, vết thương của Đại sư huynh này thật sự không nghiêm trọng.

“À.” Người xếp sau Ôn Sương Bạch thình lình nói nhỏ: “30 ngàn linh thạch cho ta đi, ta có thể nhường…”

“Không cần.” Lục Anh từ chối, nói với Du Tiếu Tiếu: “Bây giờ muội còn tin Tạ Tử Ân sao? Để hắn ta khám, không sợ Bách Lý chết trong tay hắn ta à?”

Du Tiếu Tiếu: “Ta…”

“Chúng ta đi.” Lục Anh kéo thiếu nữ đang nghẹn ngào rời đi, trước khi đi, hắn ta nhìn Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân một cái, ánh mắt như đang nhìn người chết.

-

Khi Tạ Tử Ân dặn dò bệnh nhân xong, thì đến lượt Đại sư huynh và Lục Gia Nghiêu.

Vết thương của Ngân Huyền thật sự không nặng, Tạ Tử Ân nhanh chóng xử lý xong, viết toa thuốc.

Hắn liếc nhìn Ôn Sương Bạch đứng bên cạnh, nhưng lại đưa toa thuốc cho chim khổng tước- Lý Tinh Dương: “Đưa cho sư môn của bệnh nhân.”

Vẻ mặt Lý Tinh Dương không hề tình nguyện.

Hắn ta không hiểu, rõ ràng một tháng trước hắn ta còn có thể bắt nạt Tạ Tử Ân, nhưng bây giờ chỉ có Tạ Tử Ân bắt nạt hắn ta, rồi coi hắn ta như người hầu sai khiến!

Nhưng hắn ta lại không dám phản kháng, hắn ta sợ.

Bây giờ, trong mắt hắn ta, Tạ Tử Ân chẳng khác nào một đại ma đầu.

Lý Tinh Dương uể oải “Ừ” một tiếng, nhận toa thuốc, đi một vòng, đưa cho Ôn Sương Bạch: “Này, đến phía sau lấy thuốc đi.”

Ôn Sương Bạch cũng coi Tạ Tử Ân như không khí, chỉ hỏi Lý Tinh Dương: “Sao Đại sư huynh của ta vẫn chưa tỉnh?”

Những người bị hôn mê khác, sau khi được y tu chữa trị đều tỉnh ngay tại chỗ.

Sao chỉ riêng Đại sư huynh lại ngoại lệ.

Nàng thật sự nghi ngờ nhân phẩm của Tạ Tử Ân.

Lý Tinh Dương nhìn nam nhân tóc bạc trên vai nàng, gãi đầu.

Sao hắn ta biết được?

Lý Tinh Dương đành phải quay lại hỏi đại ma đầu: “Tạ sư huynh, tại sao đại sư huynh của nàng ta lại chưa tỉnh?”

Tạ Tử Ân đang xem họng cho Lục Gia Nghiêu, nghe vậy lạnh lùng nhìn, không hề nể mặt nói: “Trong đầu ngươi toàn rơm rạ à?”

Lý Tinh Dương: “!!!”

Tạ Tử Ân dám mắng hắn ta là đồ ngu, lẽ nào lại vậy!!!

Nhưng nhớ ra gì đó, hắn ta lại xìu xuống, không cam lòng mà cúi đầu nghe chửi.

Tạ Tử Ân chưa bao giờ gặp thực tập sinh nào ngu như vậy: “Là y tu, mà ngay cả hôn mê và ngủ say ngươi cũng không phân biệt được?”

Lý Tinh Dương: “Hả?”

Hắn ta nhìn kỹ Ngân Huyền, lắng nghe hô hấp của đối phương, rồi kinh ngạc: “Đại sư huynh của ngươi đang ngủ!”

Văn Tâm: “…”

Ôn Sương Bạch: “…”

Ôn Sương Bạch ngập ngừng.

Nàng muốn nói, vị tiểu đệ này có thể nói nhỏ chút không, chuyện này đáng tự hào lắm sao?

Nhưng ngay sau đó, Lý Tinh Dương lại nói bằng âm lượng lớn hơn, khen: “Như vậy mà cũng có thể ngủ, còn ngủ say thế này, quá trâu bò!”

Mọi người: “…”

Mọi người nhìn họ chỉ trỏ, không biết đang nói chuyện Du Tiếu Tiếu vừa rồi, hay chuyện Đại sư huynh thật ra đang ngủ say.

Tóm lại, chờ Lục Gia Nghiêu khám xong, bọn họ khiêng Ngân Huyền đang ngủ say đi, rồi trả tiền lấy thuốc, thì liền chạy mất dạng.

Lục Gia Nghiêu lấy lại được giọng, đại khái là nhịn lâu lắm rồi, hắn ta đi theo Ôn Sương Bạch về ngoại phong, trên đường miệng không ngừng nói, từ chuyện nhóm người Du Tiếu Tiếu đến chuyện Ngân Huyền đang ngủ, rồi nói: “Các muội có biết vì sao huynh được hạng sáu không?”

Văn Tâm tò mò: “Làm sao được vậy?”

Lục Gia Nghiêu: “Ha ha, thật ra huynh chẳng làm gì cả. Thành Thanh Châu có một tiệm đan dược, họ bán Ích Cốc Đan nhiều mùi vị, rất ngon. Hôm đó huynh xếp hàng mua Ích Cốc Đan khá lâu nên đến muộn chút, sau đó gặp Đại sư huynh! Đại sư huynh thấy huynh ăn Ích Cốc Đan, cũng muốn ăn, qua hỏi huynh có thể chia Ích Cốc Đan cho huynh ấy không, đổi lại, huynh ấy sẽ cho ta biết bí quyết xông tháp!”

Ôn Sương Bạch đang mưu tính cho vòng thi thứ hai, nghe vậy, tai dựng lên: “Bí quyết gì?”

Lục Gia Nghiêu nói như thật: “À, là những yêu thú biến hóa trong tháp không phải xấu nhất thì là đẹp nhất, không phải đáng thương nhất thì là yên lặng nhất và không gây chú ý nhất. Nếu thật sự không thể phân biệt rõ, thì gϊếŧ hết. Không gϊếŧ hết, thì nhanh chóng chạy.”

Ôn Sương Bạch: “…”

Vậy ra, chỉ cần một câu “Nói như không nói” là đã có thể lừa được Ích Cốc Đan của Lục Gia Nghiêu à?

Ôn Sương Bạch đã bảy ngày không chợp mắt, sau khi sắp xếp xong cho đại sư huynh, nàng đã có một giấc ngủ dài nhất từ khi xuyên không vào sách.

Tỉnh lại đã là hoàng hôn, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rực rỡ, trong lúc hoảng hốt, Ôn Sương Bạch còn tưởng mình đã trở về thời điểm cha mẹ còn khỏe mạnh.

Lúc ấy, vào mỗi buổi chiều cuối tuần, nàng thường thích ngủ một giấc đến tận hoàng hôn, chờ đợi cha mẹ gọi xuống ăn cơm tối.