Lần này, dù Văn Tâm không hiểu lời Lục Gia Nghiêu nói, nhưng nàng ấy hiểu ý của hắn ta, bèn hỗ trợ giải thích: “Lục sư huynh cũng đứng thứ sáu.”
Nghe vậy, Ôn Sương Bạch kinh ngạc: “!”
Không thể nào, Lục Gia Nghiêu đứng trong top mười?
Lục Gia Nghiêu trong sách không phải là nhân vật không tên tuổi, hắn ta là một nhân vật phụ đáng yêu, là người tạo không khí trong truyện, tác giả dùng góc nhìn của hắn ta để ca ngợi sự lợi hại của nhóm nhân vật chính.
Ôn Sương Bạch nhớ, Lục Gia Nghiêu trong truyện xếp hạng hai mươi mấy lận.
Lục Gia Nghiêu đón nhận ánh mắt của Ôn Sương Bạch, ưỡn ngực.
Hắn ta cũng không ngờ mình có thể đạt thứ hạng cao như vậy.
Lục Gia Nghiêu muốn kể rõ ràng nguyên nhân kết quả cho Ôn Sương Bạch và Văn Tâm nghe, nhưng một đám người bất ngờ xông đến, đi thẳng đến chỗ Tạ Tử Ân.
Lục Gia Nghiêu lập tức bị thu hút, vươn cổ xem trò vui.
“Tử Ân ca ca!” Vẻ mặt Du Tiếu Tiếu lo lắng, áo vàng nhạt nhuốm máu, nghẹn ngào nói: “Huynh mau khám cho Bách Lý ca ca, huynh ấy sắp không xong rồi!”
Tất nhiên Ôn Sương Bạch cũng thấy, nàng nheo mắt tò mò nhìn.
Hai nam nhân dùng linh lực nâng Bách Lý Giác đang hôn mê trên cáng, đi theo sau Du Tiếu Tiếu.
Hai người đó, một là thuộc hạ của nhà Bách Lý mà nàng đã gặp.
Một người nàng chưa gặp, nhưng nàng biết là ai, vạn năm đệ nhất của Vấn Thiên Các, một trong những nhân vật chính, Lục Anh.
“Đi Ninh Uyên Sơn, Bách Lý ca ca bị thương linh cốt, Tử Ân ca ca mau khám cho huynh ấy……”
Nếu tu sĩ bị thương linh cốt, tình trạng sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng việc này không thuộc quản lý của hắn, y đường có sư tỷ và trưởng lão trực sẵn.
Tạ Tử Ân đang xử lý vết thương trên đầu của một bệnh nhân, nghe vậy không thèm nhìn, chỉ lạnh nhạt nói: “Cửa bên trái, tìm Diệp sư tỷ.”
Du Tiếu Tiếu: “Nhưng Tử Ân ca ca là người hiểu rõ tình trạng linh cốt của Bách Lý ca ca nhất, trước đây cũng từng trị thương cho huynh ấy, bọn ta chỉ tin huynh…”
Thiếu nữ gần như tan vỡ, đứng đó trông thật đáng thương, nhưng Tạ Tử Ân không động lòng, mắt vẫn chỉ nhìn bệnh nhân trước mặt.
Lục Anh thấy vậy nhíu mày, kéo thiếu nữ lại, bảo vệ sau lưng, nhìn sâu vào Tạ Tử Ân, hỏi: “Tạ Tử Ân, ngươi chắc chắn muốn khoanh tay đứng nhìn? Trước đây chúng ta từng cùng chiến đấu bao nhiêu lần, ngươi quên rồi sao?”
Tạ Tử Ân xử lý gần xong, ra hiệu cho hai con chim khổng tước xử lý tiếp, rồi rửa tay, từ từ ngẩng lên, hỏi lại: “Chúng ta từng chiến đấu cùng nhau sao?”
Trong ký ức của nguyên chủ, hắn chỉ thấy nhóm này đang lợi dụng y thuật của hắn.
Đám đông đang xem kịch: “…”
“Đi.”
Lục Anh thấy vậy, không còn gì để nói, kéo Du Tiếu Tiếu muốn rời đi.
Thuộc hạ của nhà Bách Lý từ sớm đã nhìn thấy Ôn Sương Bạch đang đứng bên cạnh. Bạn của hắn ta vì nàng nên mới bị phế tu vi, đuổi khỏi Thanh Linh Sơn, thiếu chủ cũng vì nàng mà vết thương nặng thêm.
Người nhà họ Bách Lý không nuốt trôi cơn giận này, chặn Du Tiếu Tiếu lại, nói nhỏ bên tai họ, sau đó chỉ vào Ôn Sương Bạch, hung tợn nói: “Là nàng ta!”
Du Tiếu Tiếu nhìn qua, thấy Ôn Sương Bạch, hơi ngẩn ra.
Nàng ta nhìn Tạ Tử Ân và Ôn Sương Bạch một chút, ngăn người nhà Bách Lý lạ, đi qua, nhẹ nhàng gọi: “Ôn sư tỷ.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Nàng thật sự không hiểu, đám người này không mau đưa Bách Lý Giác đi khám, ở đây lề mề, chẳng lẽ muốn Bách Lý Giác chết nhanh hơn sao?
Du Tiếu Tiếu cắn môi: “Ta biết chuyện này không thể trách Ôn sư tỷ, ta thay mặt Bách Lý ca ca xin lỗi sư tỷ, khi đó sư tỷ có muốn đỡ hay không là quyền của sư tỷ, xin sư tỷ đừng để trong lòng.”
Tạ Tử Ân đang viết toa thuốc cho bệnh nhân, nghe vậy không tự chủ được dựng tai lên nghe.
Hắn đã từng được chứng kiến miệng lưỡi của nữ phụ ác độc này.
Quả nhiên.
Ôn Sương Bạch gật đầu, hiền lành đồng ý: “Được, nhưng tốt nhất là Bách Lý Giác tỉnh lại rồi tự mình đến xin lỗi ta, sư muội thấy sao?”
Du Tiếu Tiếu: “…”
Lục Anh nhíu mày: “Ngươi…”
“Lục ca ca.” Du Tiếu Tiếu ngăn Lục Anh đang giận lại, không tiếp lời, chỉ nói: “Sư tỷ, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Đôi mắt ướt đẫm của Du Tiếu Tiếu tràn đầy chân thành: “Sư tỷ có thể nhường chỗ cho Bách Lý ca ca không, để huynh ấy khám trước? Bách Lý ca ca bị thương linh cốt, tình trạng rất nguy kịch…”
Văn Tâm trừng mắt, nắm chặt tay muốn xông ra.
Những người này quá đáng rồi!
Ôn Sương Bạch kéo tiểu sư muội vào lòng, hỏi lại Du Tiếu Tiếu: “Mạng Bách Lý ca ca của ngươi là mạng, mạng của Đại sư huynh ta thì không phải à?”
Du Tiếu Tiếu ngẩn ra, nhìn Ngân Huyền, kiên nhẫn giải thích: “Đại sư huynh của sư tỷ nhìn thì có vẻ bị thương nặng, nhưng thật ra huynh ấy không bị thương linh cốt…”
Ôn Sương Bạch lạnh lùng: “Không nhường.”
Du Tiếu Tiếu há miệng, nghĩ đến tình hình nhà họ Ôn, cũng biết nhà họ Ôn thiếu tiền.
Nàng ta lấy ra một túi trữ vật, tự cho là mình có lòng tốt, nói: “Ta không để sư tỷ chịu thiệt, ở đây có 30 ngàn linh thạch, có thể coi là bồi thường…”