Chương 22 Hạng sáu

Mọi người: "..."

Thân Đồ Minh: "..."

Ôn Sương Bạch đã nói vậy, khiến mọi người không thể nói gì.

Vì vậy họ nhìn nhau, đồng loạt cúi chào trưởng lão.

"Trưởng lão Thân Đồ làm việc công bằng, tu vi cao thâm, khiến đệ tử vô cùng ngưỡng mộ!"

Nghe vậy, Thân Đồ Minh còn nói gì được?

Lão không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng thẳng, ngẩng cao đầu, đợi đệ tử nói xong, thì phất tay: "Được rồi, yên lặng chờ kết quả đi."

-

Tại chính điện của Thiên Cơ Các, một bà lão nhấp ngụm trà hoa, đột nhiên cười.

Có không ít người đang đứng bên cạnh bà, một người trong đó thắc mắc: "Các chủ, có chuyện gì sao?"

Bà lão thổi trà: "Không có gì, đã kết thúc, bảo họ nhanh chóng đưa kết quả thi lên."

"Dạ, các chủ."

Cuộc thi của Thiên Cơ Các lần này có tổng cộng một trăm năm mươi sáu đệ tử tham gia, thu về được chín mươi tám món pháp khí.

Chín mươi tám món pháp khí sẽ được che tên, để các trưởng lão thảo luận, lần lượt xếp hạng.

Đệ tử ở độ tuổi này còn ở giai đoạn đầu tu luyện, pháp khí tốt hay tệ, các trưởng lão chỉ cần liếc mắt là biết, nên không lâu sau, đã có kết quả.

Thân Đồ Minh đi lấy kết quả, đến nơi thấy mọi người tụ tập chỉ trỏ, biểu cảm phức tạp.

"Món này, thật là... Quá trơ tráo, ta chỉ có thể nói vậy."

"Nhưng không thể phủ nhận, món này rất nổi bật."

"Đệ tử này khá thú vị, là ai luyện?"

"Các ngươi không đoán ra đâu, ta mà nói ra sẽ dọa chết các ngươi."

Các trưởng lão không vui.

"Ngươi nói đi."

"Không dọa chết ta thì ngươi mời ta uống rượu."

"..."

Thân Đồ Minh nghe vậy, dừng chân: "Ai muốn mời ta uống rượu?"

Các trưởng lão: "Không liên quan đến ngươi, đi công bố kết quả đi."

"Rốt cuộc là gì mà khiến các ngươi xôn xao vậy, để ta xem!" Tất nhiên Thân Đồ Minh không nghe theo bọn họ, đẩy đám đồng nghiệp ra, chen đầu vào nhìn, sau khi nhìn thấy thì câm nín: ".....Thật sự không biết xấu hổ."

-

"Có phải sắp công bố rồi không? Không biết lần này ai sẽ đứng đầu."

"Còn phải hỏi, chắc chắn là Bách Lý sư huynh!"

"Chưa chắc, ngươi chẳng thấy dáng vẻ của Bách Lý sư huynh thế nào à, lần này kết quả khó nói, ta đoán là Liễu sư huynh hoặc Đường sư tỷ."

"..."

Ôn Sương Bạch tìm một góc ngồi xuống, vừa vận hành 《Tâm Pháp Diệu Linh》 vừa chờ kết quả.

Gần đây nàng phát hiện, 《Tâm Pháp Diệu Linh》 này thật sự rất tốt, kiên trì luyện có tác dụng dưỡng sinh, hồi phục linh lực, hiệu quả chỉ kém Hồi Linh Đan một chút.

Vì vậy lần thi này, khi các đệ tử khác mang theo đủ loại đan dược, nhưng túi nàng thì lại trống trơn, ngoài Ích Cốc Đan bắt buộc phải có thì nàng chẳng mang theo gì cả.

Vận chuyển《Tâm Pháp Diệu Linh》 đến lần thứ bảy, Thân Đồ Minh đã trở lại, lão nhìn Ôn Sương Bạch đang ở trong góc, nói: "Kết quả thi lần này, hạng nhất, Đường Ân. Hạng nhì, Liễu Thất. ..."

Ôn Sương Bạch chăm chú lắng nghe, không hề ngạc nhiên.

Những người này đều là đệ tử tu luyện nhiều năm, thành tích hơn nàng là bình thường.

Nói thật, nàng chỉ tập luyện một tháng.

Dù pháp khí luyện được khiến nàng rất hài lòng, nhưng nàng cũng thừa nhận, một số chỗ xử lý vẫn còn thô sơ, cần thời gian để tinh luyện.

".....Hạng sáu." Thân Đồ Minh ngừng lại, nói ra một cái tên ngoài dự đoán mọi người: "Ôn Sương Bạch."

Ở đây khá nhiều đệ tử mới, rất nhiều người không biết cái tên này.

Nhưng vừa rồi Ôn Sương Bạch xung đột với người nhà họ Bách Lý, câu "Bà nội ngươi" của nàng, mọi người đều nghe rất rõ ràng.

Khi đó không ít người còn nghĩ cô gái này rất dũng cảm.

Nhà họ Bách Lý là gia tộc luyện pháp khí số một ở đại lục Huyền Thiên, không dễ đối phó!

"Hạng bảy, Bách Lý Giác..." Thân Đồ Minh đọc qua loa các tên cuối, rồi bỏ đi.

"Ta không nghe nhầm chứ?" Thân Đồ Minh đi rồi, có người không tin, lẩm bẩm: "Bách Lý sư huynh lại xếp thứ bảy..."

"Huynh ấy lấy được vị trí thứ bảy cũng không tệ rồi, nếu như mọi năm, huynh ấy sẽ chẳng có thứ hạng nào. Huynh ấy đến muộn tận sáu ngày."

"Nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy khó tin lắm..."

"Ôn Sương Bạch là ai vậy? Trước giờ chưa nghe nói tới, không ngờ nàng ta lại đứng thứ sáu! Giỏi thật!"

"Muốn biết nàng ta luyện chế cái gì ghê, nhưng phải chờ đến vòng thi thứ hai mới thấy được."

"Nàng ta dám đối xử với người nhà họ Bách Lý như vậy, ta, ta rất thích nàng ta." Ai đó thì thầm.

"Thôi đi, người này ấy à... Nói ra thì dài lắm... Tốt nhất tránh xa nàng ta chút, sư môn của nàng ta không bình thường lắm..."

Ôn -không bình thường lắm- Sương Bạch vận chuyển tâm pháp vòng cuối cùng, linh lực hoàn toàn hồi phục.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, lấy lại Huyền Thiên Kính của mình, việc đầu tiên là xem tin nhắn của tiểu sư muội, muốn biết đại sư huynh đem con bỏ chợ có về kịp không.

Tin tốt, về kịp, còn đạt được thành tích tốt.

Tin xấu, trọng thương hôn mê, đang điều trị ở y đường.

Trong thời gian cuộc thi diễn ra, y đường luôn đông đúc người qua lại.

Các đệ tử của các Các đều có nhiều người bị thương, y đường thiếu nhân lực, không xoay sở kịp, đành nhờ những đệ tử vừa thi xong đến giúp đỡ.