Chương 20 Không nghe rõ thì cút

Thân Đồ trưởng lão nhấn mạnh: "Lưu ý, một khi đã vào phòng luyện pháp khí, thì không được ra ngoài giữa chừng, nếu ra ngoài sẽ coi như kết thúc phần thi! Cho nên, hãy suy nghĩ kỹ các nguyên liệu cần thiết, sau này nếu phát hiện thiếu gì thì cũng không còn cơ hội bù đắp!"

Ồ?

Mắt Ôn Sương Bạch khẽ sáng lên.

Vậy nếu, lấy dư thì sao nhỉ.

Dù sao luyện pháp khí cũng không thể thành công ngay từ lần đầu tiên, trong quá trình luyện sẽ có chút tổn thất, đúng không?

"Xét đến tổn thất, các ngươi có thể lấy nhiều một chút." Thân Đồ Minh dừng lại, dường như biết trong lòng các đệ tử đang có ý đồ gì, cười âm u: "Nhưng lãng phí và gian lận nguyên liệu là việc rất xấu hổ, các trưởng lão sẽ dựa trên tổng số nguyên liệu các ngươi sử dụng và pháp khí cuối cùng mà các ngươi luyện chế để quyết định thứ hạng. Nghe rõ chưa?"

Ôn Sương Bạch nghe rõ, nhưng một số đệ tử khác rõ ràng vẫn còn thắc mắc, đồng loạt giơ tay lên hỏi.

Thân Đồ Minh dần trở nên nóng nảy: "Nghe rõ rồi thì bắt đầu, không nghe rõ thì cút! Ta đã nói là chỉ nói một lần!"

Đám đệ tử giơ tay: "....."

Mọi người lúng túng hạ tay xuống.

Thân Đồ Minh: "Từ giờ trở đi, không ai được nói chuyện, ai nói chuyện thì đều phải cút!"

Luyện Khí Đường rộng lớn lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ôn Sương Bạch di chuyển theo dòng người, đến bàn, cầm bút giấy, tự hỏi phải làm thế nào để hoàn thành xuất sắc bài thi lần này.

Nàng muốn lọt vào top mười, thì không thể chọn những món quá bình thường, mà phải đặc biệt, có thể nổi bật giữa hơn một trăm tác phẩm.

Hơn nữa, nàng phải có sự đảm bảo nhất định.

Dù sao, kỳ thi chỉ kéo dài bảy ngày.

Không chút do dự, Ôn Sương Bạch nghĩ ngay đến Thiên Diệp Nhẫn.

Nhưng, Thiên Diệp Nhẫn phải kết hợp với món gì đây?

Thành quả của vòng thi đầu có liên quan chặt chẽ đến vòng thi thứ hai.

Đệ tử khí tu, vòng thi thứ hai chỉ được mang theo một món pháp khí - chính là pháp khí mà mình luyện được trong vòng thi thứ nhất.

Ôn Sương Bạch nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng lướt qua tất cả các pháp khí trong 《Bách Khí Danh Lục》, đối chiếu từng cái từng cái để chọn ra sự kết hợp hoàn hảo nhất.

Trong khi đó, có hơn mười đệ tử nhanh chóng viết nguyên liệu ngay khi Thân Đồ Minh vừa nói bắt đầu.

Thân Đồ Minh ngồi trên cao, ánh mắt quan sát chặt chẽ.

Hơn mười đệ tử này đều là những đệ tử tài năng nhất trong thế hệ này, bình thường, khi các đệ tử khác còn chưa biết cách luyện pháp khí theo hướng dẫn trong sách, thì họ đã tự mình sáng tạo ra cái mới.

Vì vậy, nội dung thi lần này đối với họ không khó, trong đầu họ có hàng chục ý tưởng hợp nhất hai pháp khí thành một.

Xung quanh bắt đầu có người đi lại, sau đó tiếng động ngày càng lớn, rất nhiều người đã viết xong.

Nhìn thấy tình trạng này, những đệ tử còn lại không khỏi sốt ruột, gãi đầu gãi tai, không ngừng phát ra tiếng va chạm vào bàn ghế, xé giấy, vo giấy và ném giấy, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

Nhưng Ôn Sương Bạch không hề bị ảnh hưởng.

Nàng vẫn tiếp tục lặng lẽ suy nghĩ.

Theo nàng, quyết định luyện chế cái gì là bước quan trọng nhất của kỳ thi này. Nếu không, sai một li, đi một dặm.

Một tiếng sau, chỉ còn hơn ba mươi đệ tử vẫn dừng lại ở giai đoạn đầu, mặt ủ mày chau.

Ôn Sương Bạch mở mắt, cầm bút, viết liên tục bảy trang giấy, rồi quả quyết đi tìm người nhận nguyên liệu.

Thân Đồ Minh liếc nhìn nàng một cái.

Con gái của Ôn Phong, lão nhớ nó cũng là kẻ vô dụng, thật tiếc cho bộ hỏa linh cốt tam phẩm kia.

-

Từng giây từng phút trôi qua.

Đến ngày thứ ba, bắt đầu có đệ tử đi ra khỏi phòng luyện pháp khí.

Trong số người đi ra, có người mặt mày buồn bã rơi lệ, cũng có người tự tin ngẩng cao đầu, vui buồn lẫn lộn.

Có người rời khỏi Luyện Khí Đường, có người không đi, chờ ở đại sảnh, đợi công bố kết quả.

Quy tắc của Thanh Linh Sơn là sau khi kết thúc vòng thi đầu, hai tiếng sau các Các phải công bố thứ hạng.

Ngày thứ bảy, vào cuối giờ Thìn, chỉ còn lại một khắc nữa là kết thúc kỳ thi, đại sảnh chật ních các đệ tử đã hoàn thành bài thi.

Thân Đồ Minh không có ở đó, các trưởng lão khác quản lý thay lão, quy tắc cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, các đệ tử trò chuyện rôm rả.

Dù sao, khi cửa phòng luyện khí đóng lại, dù bên ngoài có ồn ào thế nào thì bên trong cũng không nghe thấy.

"Còn bao nhiêu người chưa ra vậy?"

"Chắc khoảng mười mấy người."

"Trương sư huynh, Lý sư đệ đều chưa ra, nhưng theo hiểu biết của ta về họ, họ còn chẳng luyện nổi một thanh kiếm đơn giản, chắc giờ đang khóc trong đó ha ha ha..."

Mọi người cười lớn.

"Sao không học theo ta, biết mình không làm được, thì ra sớm cho khỏe!"

"Nói đúng, bình thường không chịu cố gắng, giờ giả vờ nỗ lực còn có ích gì?"

".....Bách Lý sư huynh cũng chưa ra."

"Ừ, nghe nói chiều hôm qua Bách Lý sư huynh mới về tới, cả người còn đầy máu!"