Chương 2: Những con người đáng thương

Tóm lại, chuyện chính là như vậy.

Sau khi chấp nhận sự thật mình đã xuyên vào sách, việc đầu tiên Ôn Sương Bạch làm chính là kiểm tra tài sản của nguyên chủ.

Cho đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ.

Cái đống nợ của tên Ôn Phong cặn bã kia nàng mặc kệ.

Nhưng ngoài số nợ của tên cha cặn bã ra, bản thân nguyên chủ cũng nợ không ít.

Thường ngày nguyên chủ thích chơi chung với các đệ tử của gia tộc tu tiên.

Cái vòng tròn này thịnh hành lối sống xa hoa lãng phí, đôi khi nguyên chủ cũng phải gồng mình lên để chiêu đãi, tiêu tốn không ít tiền.

Thêm vào đó là chi phí cho túi trữ vật và việc tu luyện.

Tóm lại, số tiền này đều là nàng đi vay mượn, tổng cộng khoảng 100.000 linh thạch, vả lại trong vòng nửa năm cần phải trả hết.

“...”

Trái tim Ôn Sương Bạch lạnh lẽo, cẩn thận nhét ba viên linh thạch vào túi như báu vật, thổi tắt nến, khập khiễng quay về giường ngủ.

Thật buồn cười, tài sản duy nhất của nàng hiện giờ chính là thời gian ngủ.

———

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Tiểu sư muội đã mang bữa sáng vừa mua từ nhà ăn đến.

Bánh bao nóng hổi, vỏ mỏng, nhân đầy.

Hai tỷ muội ngồi bên giường mỗi người ăn một cái.

Ôn Sương Bạch vừa ăn bánh bao, vừa cảm thán.

Số Ôn Phong thật là may mắn.

Ngoài con gái ruột của mình, hai đệ tử tiện tay thu nhận cũng đều ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Từ nhỏ đại sư huynh đã gánh vác trọng trách nuôi sống cả gia đình, nửa tháng Ôn Sương Bạch xuyên không đến này, còn chưa được gặp đại sư huynh.

Theo lời tiểu sư muội, công việc của đại sư huynh rất bận, bận rộn nhận nhiệm vụ kiếm linh thạch.

Dù sao, y cũng phải trả tiền thuốc cho Ôn Sương Bạch, cung cấp sinh hoạt phí cho hai sư muội.

Thanh Linh Sơn là một trong bảy môn phái lớn của Huyền Thiên đại lục, mỗi tháng sẽ phát tiền tiêu hàng tháng cho các trưởng lão, ngoại trừ Ôn Phong.

Những năm qua Ôn Phong làm nhiều chuyện xấu, gây ra nhiều rắc rối, môn phái phải dọn dẹp không ít phiền toái thay ông ta.

Tính toán cẩn thận, bản thân Ôn Phong còn nợ môn phái một khoản tiền lớn, môn phái sao có thể phát tiền cho ông ta?

Môn phái đã chán ghét ông ta từ lâu, năm năm trước đã điều Ôn Phong ra ngoài núi, nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ tội cho đại sư huynh và tiểu sư muội.

Nhưng trong sách, kết cục của Ôn Phong vậy mà lại viên mãn.

Ôn Sương Bạch và hai vị sư huynh muội, kết cục đều rất bi thảm.

Thật vô lý!

Văn Tâm thấy sắc mặt Ôn Sương Bạch không tốt, lo lắng hỏi: “Nhị sư tỷ, tỷ làm sao vậy? Vết thương lại đau sao?”

“Không, không đau.” Ôn Sương Bạch lấy lại tinh thần, nhìn xuống chân mình.

Nửa tháng trước, nguyên chủ vô tình rơi xuống vách đá và bị thương ở chân.

Vết thương ngoài da với tu sĩ thì không nghiêm trọng, nghiêm trọng là dưới vách đá có nhiều cây cỏ ăn mòn xương, nhựa của chúng ngấm vào vết thương, khiến nguyên chủ mất mạng.

Hiện giờ độc tố trong chân đã gần hết, thay thuốc một lần nữa là có thể hồi phục.

Sau bữa sáng, Ôn Sương Bạch chống gậy, không làm phiền tiểu sư muội đang tu luyện trong phòng, một mình từ từ đi đến y đường thay thuốc.

Kết quả vừa đi được nửa đường, một nam tử trẻ tuổi mặc áo hồng đột nhiên đi bên cạnh nàng.

Ôn Sương Bạch quay đầu nhìn hắn, hai người chạm mắt nhau. Nam tử áo hồng cười nhiệt tình, thân thiện đỡ nàng đi, miệng liền bắt đầu luyên thuyên: “Ôn sư muội, có tin mới đây!”

Ôn Sương Bạch: “?”

Ngươi là ai?

“Nửa tháng trước, không phải Tạ sư huynh và Du sư muội xuống núi lịch luyện sao?”

À đúng rồi. Nguyên chủ vì muốn đuổi theo họ, mới vô ý rơi xuống vách đá.

“Họ đi lịch luyện mãi không có tin tức gì, cho đến mấy ngày trước ta mới nghe được, Tạ sư huynh vì bảo vệ Du sư muội mà bị trọng thương, bất tỉnh, bị thương ở đầu.”

“Nghe nói Du sư muội ngày ngày ở bên chăm sóc. Ba ngày trước Tạ sư huynh mới tỉnh lại, chiều qua đã trở về môn phái dưỡng thương.”

Ôn Sương Bạch bị những lời này làm cho ngơ ngác.