Chương 18 Thay đổi quy tắc

“Bảy mươi ngàn à——” Ngân Huyền lẩm bẩm: “Sao không viết cái này ở dòng đầu thông báo...”

Suýt nữa bỏ lỡ rồi, thiệt tình.

-

Huynh muội đồng lòng, việc gì cũng thành.

Ba ngày sau, dưới sự hợp sức của ba sư huynh muội, một căn nhà mới tinh mọc lên.

Hai tay Ôn Sương Bạch để sau lưng, rất hài lòng ngắm nhìn căn nhà hai tầng không tốn nhiều tiền trước mặt, chưa kịp cảm thán, tiểu sư muội đã vui vẻ nói: “Chậu hoa của muội cuối cùng cũng được dùng đúng mục đích sử dụng của nó rồi!”

Ngân Huyền hiếm khi chải đầu, nghe vậy xoa đầu tiểu sư muội, từ ái nói: “Nếu vậy, huynh xuống núi đây.”

Vừa nói, y vừa lấy ra một túi không gian, đưa cho Văn Tâm.

Nhưng nghĩ lại, Ngân Huyền nghiêng đầu, nhìn Ôn Sương Bạch, rồi dặn dò tiểu sư muội: “Chia cho sư tỷ muội một nửa.”

Văn Tâm: “Được ạ!”

“Không cần.” Ôn Sương Bạch cười từ chối: “Muội có linh thạch rồi, nếu tiểu sư muội không đủ, nhớ tìm sư tỷ. Bây giờ sư tỷ có thể luyện pháp khí kiếm tiền rồi.”

Chờ nàng trả xong mười vạn linh thạch mà nguyên chủ nợ, nàng cũng phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc tiểu sư muội.

Hiện tại, nàng quả thật lo cho mình còn không xong, không dám ra vẻ ta đây.

Dù sao, túi linh thạch đại sư huynh cho, ước chừng năm ngàn, nhiều hơn bảy trăm viên trong túi nàng rất nhiều...

“Đúng rồi, Đại sư huynh.” Ôn Sương Bạch nhớ ra, vội vàng giữ chặt đại sư huynh đang định bay đi: “Một tháng sau là vòng thi đầu tiên, huynh nhớ về đúng giờ, đừng bỏ lỡ!”

“Ừ.” Ngân Huyền gật đầu, ngáp một cái, buồn ngủ chảy cả nước mắt, bèn nhắm mắt lại ngự kiếm bay đi.

Ôn Sương Bạch nhìn nam tử tóc bạc mấy lần suýt ngã khỏi kiếm trên trời, trong lòng lo lắng, luôn cảm thấy việc này không đáng tin.

Sự thật chứng minh, sự lo lắng của nàng rất có lý.

Một tháng sau, vào buổi sáng của ngày thi, Ngân Huyền vẫn chưa về.

Ôn Sương Bạch cắn màn thầu, vẻ mặt lo lắng, ngồi xổm ngoài trường thi của Thiên Cơ Các, cầm Huyền Thiên Kính liên lạc với tiểu sư muội Văn Tâm đang đợi ngoài Kiếm Tháp Đường.

[Ôn Sương Bạch: Tiểu sư muội, Đại sư huynh về tới chưa?]

[Văn Tâm: Chưa ạ.]

Ôn Sương Bạch muốn khóc rồi.

[Văn Tâm: Nhưng sư tỷ ơi, vừa rồi trưởng lão của Kiếm Pháp Các đến dán thông báo, nói kỳ thi này kéo dài bảy ngày, chỉ cần có thể đến trong vòng bảy ngày, cho dù đến muộn, đều có thể vào tham gia!]

Gần như cùng lúc nhận được tin nhắn của tiểu sư muội, trưởng lão của Thiên Cơ Các cũng thông báo tương tự.

Các đệ tử chờ thi xôn xao bàn tán.

“Năm nay thi cử thật nhân văn!”

“Nghe nói là cân nhắc đến việc một số đệ tử xuống núi rèn luyện không về kịp, nên tạm thời thay đổi quy tắc.”

“Ha ha ha, chắc các ngươi còn không biết, quy tắc này không phải đổi cho chúng ta đâu.”

“Sao cơ?”

Đệ tử biết rõ nội tình giọng đầy phẫn nộ: “Các ngươi không biết gì sao, Bách Lý sư huynh đi Ninh Uyên Sơn chưa về đúng chưa? Không chỉ Bách Lý sư huynh, Doãn sư huynh, Du sư muội của Kiếm Pháp Các, Lục sư huynh và Thẩm sư huynh của Vấn Thiên Các, còn có Phương sư huynh của Y Các, cũng ở Ninh Uyên Sơn chưa về. Nếu không đổi quy tắc, mấy con cưng của trời này sẽ không thể tham gia thi đấu được. Hơn nữa, lần này, không chỉ là so tài môn phái đơn giản vậy đâu!”

Mọi người tò mò, còn muốn hỏi thêm.

Đệ tử đó rõ ràng không muốn nói thêm, nên đã im lặng bỏ đi.

Ôn Sương Bạch nhíu mày, cảm thấy cốt truyện hiện tại đã có chút không kiểm soát được.

Trong nguyên tác, không có chuyện nhóm nhân vật chính đến muộn, bọn họ kịp thời trở về từ Ninh Uyên Sơn để tham gia thi.

Nhưng vì bọn họ đều bị thương, nên trong vòng một không đạt được thành tích như mong muốn, thế là lúc tỷ thí ở vòng hai bọn họ đã phản đòn ngoạn mục, chuyển bại thành thắng, làm toàn môn phái phải kinh ngạc.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại đồng loạt đến muộn.

Như vậy chỉ có một biến số duy nhất, là do Thẩm Hạc Phong bị nàng dụ tới Ninh Uyên Sơn gây rối.

Tất nhiên, còn một chuyện cũng rất kỳ lạ.

Tháng này, Ôn Sương Bạch bận rộn chuẩn bị thi đấu, sau lần đó không đến y đường nữa, cũng không hỏi thăm về Tạ Tử Ân.

Nàng cứ tưởng Tạ Tử Ân cũng đi theo Du Tiếu Tiếu tới Ninh Uyên Sơn.

Kết quả, đệ tử Y Các đi cùng nữ chính lại là Phương sư huynh?

Tạ Tử Ân thế mà không đi theo Du Tiếu Tiếu?

Một người yêu nữ chính đến mức hóa ma, thì dù cãi nhau với nữ chính, cũng không thể đứng nhìn Du Tiếu Tiếu gặp nguy hiểm mà không nhanh chóng giúp đỡ?

Quá kỳ lạ.

Ôn Sương Bạch lắc đầu, định sau khi thi xong sẽ tìm hiểu việc này.

Nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là Đại sư huynh.

Dù quy tắc thi đã thay đổi, đến muộn vẫn được tham gia, những Ôn Sương Bạch vẫn không vui nổi.

Dựa vào vận may của nữ chính, Ôn Sương Bạch cảm thấy nhóm Du Tiếu Tiếu sẽ kịp về trong bảy ngày.

Nhưng Đại sư huynh thì chưa chắc, y là đứa con bị ông trời bỏ rơi mà.