Chương 15: Tình tiết xảy ra vấn đề

Vất vả cả đêm, cả hai đều rất mệt, chẳng mấy chốc, hơi thở của hai người đã trở nên đều đặn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Tạ Tử Ân luôn lạnh lùng quan sát hai người: "…"

-

Không biết ai đã mở cửa sổ, những con chim trên ngọn cây ríu rít không ngừng.

Gió sáng sớm thổi vào từ cửa sổ, mang theo hương vị thức ăn nhàn nhạt.

Ồn quá…

Đói quá…

Ôn Sương Bạch mở mắt, mơ màng ngồi dậy.

Nàng khẽ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, ánh mắt lập tức hướng theo phía của mùi thơm phát ra.

Ngay ngoài cửa sổ cạnh giường nàng, có một cái bàn gỗ nhỏ.

Trên bàn có hai bát cháo trắng còn bốc hơi nóng, cháo được nấu vừa đủ độ, sánh mịn và từng hạt rất rõ ràng, mùi hương trong giấc mơ nàng vừa ngửi thấy chính là mùi này.

Bên cạnh bát cháo, có bốn món ăn nhỏ.

Củ cải muối, cải chua xào cay, đậu nành xào xanh, củ sen trộn lạnh, nhìn màu sắc hương vị đều rất hấp dẫn, ăn kèm với cháo thì không gì bằng.

Lúc này, có hai người ngồi ở bàn, Ôn Sương Bạch đều nhận ra hai người này.

Người quay lưng về phía nàng, gần cửa sổ nhất, chính là tên Tạ Tử Ân đáng ghét đó.

Người đối diện nàng là… Thẩm Hạc Phong.

Má, sao hai người này lại ngồi cùng bàn?

Ôn Sương Bạch kinh ngạc tại chỗ, không thể hiểu nổi.

Thẩm Hạc Phong là phản diện trong truyện, là kẻ thù chung của nhóm nhân vật chính Du Tiếu Tiếu.

Trong truyện, Tạ Tử Ân và Thẩm Hạc Phong nhìn nhau không vừa mắt, gặp nhau không phải ngươi chết thì ta vong.

Hơn nữa, hai người này đến vòng hai của cuộc thi đấu môn phái mới quen biết.

Bây giờ còn một tháng nữa mới đến vòng một, thời điểm này, họ nên là người lạ mới đúng.

Vậy nên, tình tiết câu chuyện đã xảy ra vấn đề ở đâu?

Có phải việc nàng xuyên sách đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, dẫn đến mối quan hệ bạn bè giữa Tạ Tử Ân và Thẩm Hạc Phong?

Thẩm Hạc Phong cúi mặt xuống bát cháo, húp xong mới thỏa mãn lau miệng, nhắc nhở: "Tử Ân, bệnh nhân của ngươi tỉnh rồi."

Tạ Tử Ân liếc mắt nhìn Ôn Sương Bạch, trong lòng hừ một tiếng, mặt lạnh lùng lấy từ trong ngực ra mấy lọ đan dược, đưa cho đối phương: "Thứ ngươi cần."

"Cảm ơn." Thẩm Hạc Phong cất đan dược, đứng dậy, chỉnh lại mũ đạo sĩ của mình, nở một nụ cười xấu xa rồi nhìn thẳng vào mắt của Ôn Sương Bạch: "Ôn sư muội, ta đoán đúng không? Đã nói ngươi có dấu hiệu phá tài, tai họa đổ máu, ngươi lại không tin ta. Nếu ngươi tin ta, có lẽ ta đã giúp ngươi hóa giải rồi."

Nói xong, hắn ta lắc đầu tiếc nuối, cười tươi bước đi.

Ôn Sương Bạch: "…"

Xui xẻo chết đi được.

Nhưng mà—

Nàng nheo mắt nhìn bóng lưng Thẩm Hạc Phong rời đi.

Nếu hắn đi đến bí cảnh Đạo Nhất, thì đáng lẽ ra đêm đó đã phải rời đi rồi.

Hôm nay hắn ta còn ở môn phái, vậy có nghĩa là, cuối cùng hắn ta đã chọn Ninh Uyên Sơn?

Sau khi Thẩm Hạc Phong rời đi, Tạ Tử Ân liền bưng thức ăn chuyển đến chỗ xa nhất rồi tiếp tục ăn.

Ôn Sương Bạch ngước mắt nhìn bầu trời vừa hửng sáng.

Nhìn sắc trời, lúc này khoảng chừng năm giờ sáng.

Vậy cửa sổ do ai mở, không cần nói cũng biết.

Tạ Tử Ân chó má!

Ôn Sương Bạch nghiến răng, cũng không ngủ được nữa, liền luyện vài lần 《Tâm Pháp Diệu Linh》, chờ tiểu sư muội tỉnh dậy rồi cùng nhau đến nhà ăn.

Nhà ăn cách y đường không xa, rõ ràng giờ này còn rất sớm, nhưng nhà ăn lại đông nghịt người.

Cách đó không xa, thậm chí còn có một nhóm đệ tử quần áo xộc xệch chạy đến.

"Á á á bây giờ là giờ gì? Ta ngủ quên rồi!"

"Giờ Mão!! Nhanh nhanh nhanh, chậm là không còn đâu!"

"Xông lên xông lên! Không cướp được ta sẽ chết!"

"…"

Ôn Sương Bạch không hiểu: "Tiểu sư muội, họ đang làm gì vậy?"

Gần đây nàng bận tu luyện, thức ăn đều do tiểu sư muội mang về, nàng không rõ chuyện gì đang xảy ra ở nhà ăn.

Tiểu sư muội vỗ trán, hối hận nói: "A, muội quên mất! Hôm nay là ngày mười lăm, cứ vào ngày mười lăm hàng tháng là sáng tối ở nhà ăn đều có ba trăm phần đồ ăn miễn phí, ai đến trước thì được trước. Sáng có hai món và một cháo, tối có một món mặn… Á— Sư tỷ, tỷ tỷ tỷ chậm một chút!"

Tiểu sư muội còn chưa nói xong, đã bị Ôn Sương Bạch kéo đi như điên.

May thay giờ vẫn chưa quá muộn, Ôn Sương Bạch hăng hái kéo tiểu sư muội xông pha vào giữa đám đông, thành công cướp được vài phần cuối cùng.

Ôn Sương Bạch hài lòng nhấp từng ngụm cháo, nghe tiếng than thở xung quanh.

"Hu hu hu ta không cướp được, chỉ còn chút nữa thôi! Ta chết rồi, ta thật sự chết rồi…"

"Thôi, mua cái bánh bao rồi về ngủ tiếp."

"Giải tán thôi…"

Có người không cướp được, điều này càng làm cho cháo thêm ngon, Ôn Sương Bạch cảm thấy vô cùng vui vẻ, đến mức nụ cười trên mặt cũng không thể tắt.

Nàng và tiểu sư muội ăn hết cháo, chỉ ăn một đĩa đồ chua, giữ ba đĩa còn lại trong túi trữ vật.

Như vậy, hàng ngày bánh bao sẽ có món ăn kèm.

-

Một ngày mới bắt đầu.

Ôn Sương Bạch tắm mình trong ánh bình minh, ngâm nga một khúc hát nhỏ, thong thả dạo bước trên con đường về nhà vào buổi sáng.