Chương 14: Ngươi không xứng

"Vậy hôm qua thì sao."

"…Muội không biết, sư tỷ ăn giống muội… Khi nào sư tỷ tỉnh ạ, Tạ sư huynh, huynh cứu sư tỷ với…"

"Nàng ấy không chết được, muốn tỉnh thì dùng hai viên Chân Nguyên Đan, hai trăm linh thạch, lấy không?"

"Lấy! Nhưng có thể nợ được không ạ, Đại sư huynh của chúng muội sẽ đến trả sau…"

"Khụ khụ khụ, không, khụ khụ khụ—" Ôn Sương Bạch cố gắng mở mắt, hơi thở yếu ớt nhưng rất kiên quyết: "…Không… Cần…!"

"Nhị sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!" Tiểu sư muội mặt mũi lấm lem vui mừng nhào tới.

Sau khi tỉnh lại, Ôn Sương Bạch cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều, toàn thân nhẹ nhõm, sức lực trong người dường như vô tận.

Nàng ngồi dậy, lập tức nhắc lại: "Tiểu sư muội, đừng mua thuốc!"

Tiểu sư muội: "Nhưng sư tỷ, tỷ thực sự không sao chứ?"

"Không sao."

Ôn Sương Bạch: "Ta chỉ là luyện khí quá độ, nghỉ ngơi một lát là ổn."

Nàng vừa dứt lời, lập tức nghe thấy một tiếng cười mỉa mai.

Ôn Sương Bạch ngước mắt nhìn, thấy Tạ Tử Ân đứng cách giường không xa, ánh mắt giễu cợt nhìn nàng.

Luyện khí quá độ? Dùng thuốc quá độ thì có.

Nhưng bệnh tình là chuyện riêng tư của bệnh nhân, nàng muốn lừa dối là việc của nàng.

Tạ Tử Ân chỉ lạnh nhạt, nói: "Đã tỉnh thì đi đi."

Ôn Sương Bạch nhìn quanh một chút, mới phát hiện mình đang ở y đường.

Nàng không biểu cảm nhảy xuống giường, kéo tiểu sư muội: "Chúng ta đi."

"Đợi đã."

Tạ Tử Ân: "Trả tiền, hai mươi."

Ôn Sương Bạch tức giận, cười: "Dựa vào cái gì, ta đâu có lấy thuốc."

Tạ Tử Ân: "Phí khám đêm, hai mươi."

Ôn Sương Bạch không phục: "Ngươi chỉ nhìn một cái đã đáng giá hai mươi sao?"

Tạ Tử Ân liếc mắt, không nói gì nhưng ánh mắt rất rõ ràng.

Đúng, ta rất đáng giá.

Ôn Sương Bạch không chịu thua kém, nhìn lại Tạ Tử Ân.

Ý nghĩ trong mắt của nàng cũng rất rõ ràng.

Ngươi không xứng.

Trong y đường phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt, giữa hai người toát ra một đợt sóng ngầm, không ai chịu nhường ai.

Văn Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Ôn Sương Bạch rồi lại nhìn Tạ Tử Ân, nhanh chen vào giữa hai người, lấy từ trong ngực ra một túi không gian.

"Không sao, để muội trả." Cô bé đổ toàn bộ linh thạch trong túi ra bàn, tổng cộng ba mươi hai viên, rồi lấy lại mười hai viên.

Đứa trẻ còn hiểu chuyện hơn nàng.

Tạ Tử Ân cười nhạo liếc Ôn Sương Bạch một cái, rồi thu hồi ánh mắt, đưa tay lấy linh thạch.

Kết quả, lại có một bàn tay nhanh hơn hắn một bước, đè lên hai mươi viên linh thạch, đẩy trả lại cho Văn Tâm, còn không quên chế giễu: "Ồ, ngay cả tiền của trẻ con mà Tạ y tu cũng lấy sao?"

Tạ Tử Ân bình tĩnh đáp trả: "Ngươi để trẻ con đào ngươi từ đống đổ nát ra rồi còn cõng ngươi đến đây thì thôi đi, còn để trẻ con trả tiền cho ngươi? Người làm sư tỷ như ngươi cũng thật hiếm thấy."

Ôn Sương Bạch định mở miệng chửi lại, nhưng lại chậm một bước, tiểu sư muội đã lên tiếng.

"Tạ sư huynh, sư tỷ đối xử với ta rất tốt!" Cuối cùng Văn Tâm cũng tìm được cơ hội ngắt lời hai người, vội kéo lấy sư tỷ mình, nhỏ giọng nói: "Nhị sư tỷ, phí khám bệnh đúng là quy định của y đường…"

Ôn Sương Bạch nhắm mắt, nuốt một bụng tức, đẩy cô bé ra sau, rồi tự lấy túi không gian ra đếm hai mươi viên linh thạch rồi ném cho Tạ Tử Ân: "Thế này được chưa?"

Tạ Tử Ân nhận lấy linh thạch, cầm bút ghi vào sổ sách của y đường, không nhìn nàng.

Ôn Sương Bạch cũng không rời đi.

Vì vừa rồi Tạ Tử Ân đã nhắc nàng một điều.

Giọng điệu Ôn Sương Bạch cố ý châm chọc: "Sao, hai mươi viên đủ rồi chứ? Ta đứng trên đất này không tính phí sao? Ta vừa nằm trên giường cũng không tính phí sao?"

Tạ Tử Ân không ngẩng đầu lên: "Không."

Vậy tức là y đường không có quy định này.

Cũng tức là không cần trả thêm tiền.

Ôn Sương Bạch nhận được câu trả lời mình muốn, trên mặt lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay, quay lại nói với Văn Tâm: "Sư muội, chúng ta đi… Ối—" Đột nhiên Ôn Sương Bạch chao đảo, khó chịu xoa trán, giọng yếu ớt: "Sư muội, ta cảm thấy có hơi chóng mặt… Chúng ta ở y đường nghỉ đến sáng rồi đi nhé."

Bút của Tạ Tử Ân khựng lại: "?"

Hắn vừa nghe thấy thứ gì bẩn thỉu?

Chóng mặt? Nàng?

Lúc này linh lực trong cơ thể nàng dồi dào, người khỏe mạnh đến mức có thể chạy dưới mưa mười ngày mười đêm cũng không vấn đề.

Văn Tâm nghe vậy, không chút nghi ngờ, vội đỡ Ôn Sương Bạch nằm lại giường, lo lắng nói: "Nhị sư tỷ, tỷ thực sự không sao chứ, hay chúng ta mua Chân Nguyên Đan đi…"

"Không không không cần!" Ôn Sương Bạch chỉ vào giường bên cạnh: "Ta ngủ một đêm là được, sư muội, muội cũng nằm nghỉ đi."

Nhà đã bị nàng làm sập, đêm khuya trở về không có chỗ ngủ, sửa chữa cũng phải đợi đến ban ngày.

Chi bằng ở y đường ngủ một giấc, hai mươi linh thạch cho hai người một đêm, cũng không lỗ.

Ôn Sương Bạch rất thành thạo kéo chăn đắp lên.

Không thể phủ nhận, giường bệnh ở y đường còn thoải mái hơn giường gỗ trong phòng nàng nhiều.

Tiểu sư muội nhìn nhị sư tỷ của mình, do dự một lúc, rồi ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống.