Chương 13: Dấu hiệu phá tài

"Thần Mộc Thiêm không ở Đạo Nhất, mà ở Ninh Uyên Sơn."

Thẩm Hạc Phong là người luôn đứng vị trí thứ hai ở Vấn Thiên Các, còn người luôn đứng vị trí đầu là người của Du Tiếu Tiếu.

Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đấu, là kiếm tu, sắp tới Du Tiếu Tiếu sẽ đến Ninh Uyên Sơn để tìm kiếm bản mệnh, vì muốn đạt thành tích tốt trong kỳ thi lần này.

Trong sách, người luôn giữ vị trí đứng đầu đó sợ Du Tiếu Tiếu gặp nguy hiểm, nên đã từ bỏ bí cảnh Đạo Nhất, để đi theo nữ chính, kết quả là trong cái rủi có cái may, hắn ta lại lấy được Thần Mộc Thiêm ở Ninh Uyên Sơn.

Mấy ngày này, Ôn Sương Bạch suy nghĩ rất kỹ, nếu nàng muốn giành hạng nhất trong kỳ thi, nhận được 30 ngàn linh thạch.

Thì Thần Mộc Thiêm này sẽ không thể rơi vào trong tay người của Du Tiếu Tiếu.

Và người có khả năng cạnh tranh với nhân vật chính để lấy Thần Mộc Thiêm nhất, chỉ có Thẩm Hạc Phong trước mặt này.

-

Ôn Sương Bạch không biết Thẩm Hạc Phong có nghe lời nàng, đổi đường đi đến Ninh Uyên Sơn không.

Nhưng nàng đã làm hết những gì có thể, phần còn lại thì nghe theo ý trời.

Cho dù không thành công, thì nàng cũng không phải không thể giành được hạng nhất.

Cho dù lần này không giành được hạng nhất, thì cũng còn có lần sau.

Tâm trạng Ôn Sương Bạch rất tốt, nàng trở về phòng như thường lệ và bắt đầu luyện pháp khí.

Khách hàng lần này muốn "Thiên Diệp Nhẫn", một loại ám khí hiếm gặp ở đại lục Huyền Thiên, hình dạng giống một bông hoa, nhụy hoa là những chiếc lưỡi sắc bén, mỗi cánh hoa đều là vũ khí, có thể bắn ra bất cứ lúc nào và gϊếŧ người một cách im lặng.

Nếu lưỡi dao có tẩm độc, thì sát thương sẽ càng kinh khủng hơn.

Nhưng với thực lực hiện tại của Ôn Sương Bạch, nàng chỉ có thể làm ra Thiên Diệp Nhẫn cấp bảy, tức là chỉ có thể làm ra bảy cánh hoa.

Dù vậy, việc này cũng không đơn giản.

"Thiên Diệp Nhẫn" hiếm thấy vì đối với những tu sĩ luyện pháp khí, nó là một trong những pháp khí khó luyện nhất trong 《Bách Khí Toàn Lục》.

Bởi vì quá trình luyện chế rất phức tạp, đòi hỏi tu sĩ luyện pháp khí phải cực kỳ kiên nhẫn và nghị lực, cũng như có khả năng điều khiển linh lực cực kỳ tốt.

Nếu linh lực hệ hỏa nhiều một chút thì cánh hoa sẽ quá giòn, còn ít một chút thì cánh hoa sẽ quá mềm.

Ngày đầu tiên bắt đầu luyện chế, suốt mười hai canh giờ, Ôn Sương Bạch luyện chế cánh hoa một trăm mười ba lần, đều thất bại.

Ôn Sương Bạch không khỏi cảm thấy may mắn, may mà nàng biết tận dụng lại nguyên liệu phế phẩm.

Nếu không, chỉ riêng tiền nguyên liệu này đã đủ khiến nàng lỗ chẳng còn qυầи ɭóŧ để mặc.

Lúc nàng đang luyện pháp khí giữa chừng, tiểu sư muội mở cửa bước vào, hoảng sợ kêu lên: "Nhị sư tỷ, tỷ thất khiếu đổ máu!"

Ôn Sương Bạch ngơ ngác: "Thật sao?"

Chẳng trách nàng cứ cảm thấy trước mắt toàn là màu đỏ, nàng còn tưởng là mình thức đêm quá nhiều nên sinh ra ảo giác.

Nhưng linh lực trên tay nàng vẫn không ngừng, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh hoa nhỏ được bao bọc bởi linh lực.

Ôn Sương Bạch nói: "Không sao, tỷ cảm thấy sắp thành công rồi."

Tiểu sư muội há miệng, nghĩ ngợi một chút, rồi quay người ra ngoài lấy một chiếc khăn sạch, rất thành thục lau sạch máu trên mặt Ôn Sương Bạch, còn kiễng chân nhét vào lỗ mũi Ôn Sương Bạch một cục giấy, ngoan ngoãn nói: "Sư tỷ, tỷ tiếp tục đi, muội đi nghỉ trước, có việc gì tỷ cứ gọi muội."

Ôn Sương Bạch: "Ừ, được."

Cảm giác của nàng không sai, sau hàng trăm lần thất bại, Ôn Sương Bạch đã nắm được cảm giác chế tạo "Thiên Diệp Nhẫn".

Ôn Sương Bạch lộ ra nụ cười đầy máu, với tiến độ hai canh giờ một cánh hoa, tiến triển rất chậm, nhưng sau đó, tốc độ của nàng ngày càng nhanh.

Một ngày nữa trôi qua.

Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh.

Bảy ngọn lửa đỏ rực bao quanh bảy cánh hoa tinh xảo, lơ lửng trên không.

Ôn Sương Bạch đã bước vào bước cuối cùng của việc chế tạo Thiên Diệp Nhẫn.

Nàng điều khiển linh lực, tập hợp bảy cánh hoa lại, muốn chúng hòa làm một bông hoa.

Bảy cánh hoa xung đột nhau, không ngừng rung lên.

Ánh mắt Ôn Sương Bạch dịu lại, động tác rất cẩn thận.

Nhưng ngay khi sắp thành công, Ôn Sương Bạch cảm thấy kinh mạch trong cơ thể va chạm rất dữ dội, một ngọn lửa vô danh từ trong cơ thể bùng lên, phụt một tiếng, nàng phun ra một ngụm máu đen.

Máu đen bắn lên cánh hoa, cánh hoa đang hợp lại bị gián đoạn, bảy cánh hoa không kiểm soát được, bắn ra bốn phía.

Vυ"t—cạch—rầm—vυ"t—ầm ầm—bùm bùm bùm!

Trong nháy mắt, cả tòa tiểu viện trở thành một đống đổ nát.

Ngay trước khi bất tỉnh, Ôn Sương Bạch nhìn đám bụi mù mịt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Xong rồi, sập nhà rồi, lại phải tốn tiền.

Dấu hiệu phá tài đây mà!

-

Ôn Sương Bạch không hôn mê quá lâu, vì hình như nàng nghe thấy có người đang nói về tiền bạc.

"…Tạ sư huynh, nhị sư tỷ của ta thế nào, tỷ ấy không sao chứ?"

"Nàng ấy đã ăn gì?"

"Hôm nay, nhị sư tỷ không ăn gì cả."