Chương 11: Tập làm bé ngoan

Nói đi nói lại, lò luyện đan Long Bàn Vân Đan Đỉnh này là của sư phụ Du Tiếu Tiếu.

Sư phụ của Du Tiếu Tiếu ở Thanh Linh Sơn rất khiêm tốn, nhưng cũng là một nhân vật giấu tài.

Du Tiếu Tiếu muốn một cái lò luyện đan, sư phụ liền cho nàng ta tự mình chọn trong bảo khố.

Nữ chính tùy tiện lấy cái quý giá nhất, nhưng sư phụ thương nàng ta, nên không nói gì.

Nhưng nếu biết cái "nhẫn vàng" này bị Ôn Sương Bạch nhặt được, thì lại là chuyện khác.

Trong sách không viết, nhưng ký ức của nguyên chủ cho nàng biết, sư phụ của Du Tiếu Tiếu rất ghét luyện khí và cảm thấy luyện khí chỉ biết lừa tiền của tu sĩ luyện kiếm.

Thôi bỏ đi.

Nàng vẫn có chút nguyên tắc.

Ôn Sương Bạch có chút nguyên tắc dừng lại ở ngã ba đường, không chọn về nhà mà đi đến một nơi khác.

-

Năm năm trước, từ khi Thiên Cơ Các đày cả nhà Ôn Phong đến ngoại phong, nguyên chủ rất ít khi đến Thiên Cơ Các.

Từ trưởng lão đến đệ tử của Thiên Cơ Các, đều coi Ôn Phong và con gái như ôn thần, ghét bỏ và khinh bỉ không thèm che giấu.

Nguyên chủ không chịu nổi nên càng ít đi hơn.

Ôn Sương Bạch cảm thấy như vậy không ổn.

Mấy ngày này, nàng tự học luyện khí, mặc dù tổng thể khá thuận lợi, nhưng cũng không tránh khỏi gặp nhiều thắc mắc.

Tất nhiên, nàng chọn hỏi gương Huyền Thiên.

Nhưng đó không phải là cách lâu dài, nàng cần tìm cho mình vài người bạn tốt và vài vị thầy giỏi.

Nàng cần phá băng với Thiên Cơ Các, để cho họ thấy, nàng không giống Ôn Phong, nàng không giống trước kia, nàng đã tẩy tâm cách diện, là một đóa hoa chăm chỉ của môn phái!

Ừ, cái lò luyện đan Long Bàn Vân Đan Đỉnh này rất phù hợp làm quà phá băng.

Ôn Sương Bạch mỉm cười bước vào Thiên Cơ Các.

Mọi người ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khi nhận ra nàng thì đều đồng loạt cúi đầu, giả vờ bận rộn, hoàn toàn phớt lờ nàng.

Nhiều người còn trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, dường như nói rằng con gái của ôn thần lại đến, không biết lần này lại gây rắc rối gì cho Thiên Cơ Các.

Ôn Sương Bạch thu hết những điều này vào mắt, rồi nhìn quanh đại sảnh, khi nhìn về một hướng thì hơi cau mày.

Cửa trước của Thiên Cơ Các và cửa sau của hậu viện đang mở, từ góc nhìn của nàng, bên cạnh ao sen ở hậu viện, một bà lão cực kỳ thanh lịch đang ngồi bên cạnh thưởng sen và ăn hạt dưa.

Bà nhìn thấy Ôn Sương Bạch, thì vẫn mỉm cười, thậm chí còn tò mò quan sát nàng, nhìn trông rất hiền lành.

Nguyên chủ đã nhiều năm không đến Thiên Cơ Các, nên không nhận ra nhiều người.

Ôn Sương Bạch cũng không phân biệt được ai với ai.

Nhưng nhiều đệ tử và trưởng lão đang bận rộn, chỉ có bà lão này thảnh thơi, chắc chắn địa vị rất cao

Rất tốt, chính là bà ấy rồi!

Ôn Sương Bạch bước nhanh đến, lễ phép cúi đầu chào: "Chào tiền bối ạ!"

Bà lão vốn đang dựa vào ghế mây, thấy vậy thì ngồi thẳng dậy, mỉm cười nhìn nàng: "Chào con, có việc gì sao?"

"Tiền bối, là thế này." Ôn Sương Bạch lấy lò luyện đan Long Bàn Vân Đan Đỉnh từ túi ra, mặt không đỏ không biến sắc, nói dối: "Trên đường con đã nhặt được một cái lò luyện đan, không biết của ai, nên mang đến Thiên Cơ Các."

Bà lão nheo mắt nhìn, cầm tách trà nhấp một ngụm: "Đây là một món đồ tốt, con không giữ lại sao?"

Ôn Sương Bạch: "Vật này không phải của con, con nhận không nổi."

Nghe vậy, bà lão cười tươi đưa đôi tay nhăn nheo ra: "Vậy đưa ta."

Ôn Sương Bạch vội vàng dùng hai tay đưa lò luyện đan Long Bàn Vân Đan Đỉnh lên.

Bà lão tiện tay đặt lò luyện đan lên bàn đá, lại lấy một nắm hạt dưa từ đĩa quả, đặt vào lòng bàn tay của Ôn Sương Bạch: "Ngoan, đây là phần thưởng cho con, đi đi."