Cô đã từng nghe không ít tin đồn rằng văn hóa của tập đoàn An Hối kia không được tốt cho lắm. Các lãnh đạo cấp cao của An Hối dường như rất thích chuyện mời rượu này. Sau vài ly rượu, đàn ông say bí tỉ, buông xuôi bản tính, sau đó chẳng bàn chuyện làm ăn nữa mà toàn bàn mấy chuyện khiến người khác nghe mà đỏ mặt. Một số người đàn ông còn giống như chưa từng được nhìn thấy phụ nữ bao giờ, bắt đầu câu chuyện ở bàn rượu, nhưng kết thúc câu chuyện lại ở trên giường.
Chu Nhân từng tò mò hỏi Tư Nhất Văn, có phải công ty nào cũng có văn hóa bàn chuyện trên bàn rượu như thế không.
Tư Nhất Văn lại khịt mũi coi thường: “Đừng có so sánh công ty nghiêm túc của chúng ta với An Hối.”
Khoảng chín giờ tối, Chu Nhân buồn chán nằm trên giường xem tivi.
Một lát sau, Tư Nhất Văn gọi điện cho cô, hỏi cô đã ngủ chưa.
Biết Chu Nhân chưa ngủ, anh lại hỏi: “Có phải em vẫn chưa ăn tối không?”
“Hỏi thế làm gì?”
“Đưa em đi ăn tối, chợ đêm ở nơi này có nhiều món đặc sản lắm.”
Chu Nhân chưa ăn cơm tối, nghe anh nói vậy thì thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn cứng miệng: “Cũng không muốn ăn lắm.”
Tư Nhất Văn nghe là biết tâm tư của cô, anh nhanh chóng nói: “Anh bảo Tiểu Trần tới đón em.”
"Không cần."
“Cậu ta đang chờ dưới khách sạn rồi.”
Chu Nhân hừ một tiếng.
Cứ nói đến đồ ăn là Chu Nhân lại không cưỡng lại được.
Cô "bất đắc dĩ" nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Lúc này Tư Nhất Văn đang ở một nhà hàng cách đó hai cây số- nơi tổ chức bữa tiệc rượu tối nay.
Bây giờ vẫn chưa tính là muộn, chợ đêm cũng vừa mới bắt đầu.
Trợ lý Tiểu Trần của Tư Nhất Văn nói với cô: “Tư tổng đang ở trong đại sảnh.”
Chu Nhân gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đi trước đi, tôi nghe điện thoại.”
Cửa nhà hàng đông người ồn ào, Chu Nhân cầm điện thoại đi tới hồ nước bên cạnh để nghe.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Tư Vũ lập tức truyền đến: “Chị dâu!!! Là em!!! Em gái Tư Vũ đáng yêu hiền lành của chị đây!!!”
Chu Nhân phản xạ có điều kiện đưa di động ra xa một chút, để khỏi thủng màng nhĩ.
Tư Vũ nói: “Chị dâu, em muốn nhờ chị giúp một chuyện. Em nghĩ chị dâu thân yêu nhất định sẽ không từ chối đâu, sẽ toàn tâm toàn lực ủng hộ em! Chị là chị dâu tốt nhất của em, chị bảo có đúng không?”
“Đừng có chụp mũ cho chị nữa, có chuyện gì thì nói thẳng.”
Tư Vũ nũng nịu: “Chị dâu, chị cứ hứa với em trước đã.”
Chu Nhân im lặng là vàng.
Tư Vũ nói: “Chuyện là thế này, chương trình [Khi tình yêu bắt đầu] mà em lên kế hoạch đã được thông qua rồi, em chuẩn bị sắp xếp ba nhóm khách mời...”
"Dừng lại." Chu Nhân đã đoán được Tư Vũ muốn nói gì: “Chị không tham gia đâu.”
"Chị dâu, đừng nhẫn tâm như vậy."
“Chị còn có thể nhẫn tâm hơn nữa.” Chu Nhân nói: “Chị cúp máy đây.”
"Đừng a a a a a a!" Tư Vũ cố gắng giữ lại: “Chị dâu, chị tìm một nơi vắng vẻ để nghe em nói hết đã, sau đó quyết định cũng chưa muộn mà.”
Nếu đổi lại là người khác thì Chu Nhân đã tắt điện thoại lâu rồi, nhưng đối phương là Tư Vũ thì cô đành chịu.
Chu Nhân cầm điện thoại và đi về phía một nơi yên tĩnh.
Tư Vũ ở đầu dây bên kia nói không ngừng: “[Khi tình yêu bắt đầu] là một chương trình không có kịch bản, cũng không bắt khách mời tham gia hoạt động gì hết, chỉ là đơn giản ghi lại cuộc sống hàng ngày của chị và anh trai em thôi. Chị dâu, em biết chắc chắn chị định nói cuộc sống hàng ngày chẳng có gì mà ghi đúng không?”
Không đợi Chu Nhân trả lời, Tư Vũ đã vội vàng nói tiếp: “Thực ra, cuộc sống hàng ngày của mọi người dường như rất nhàm chán, nhưng nếu nhìn nó qua ống kính máy quay, biết đâu sẽ phát hiện ra được những bất ngờ. Em nói thế này có lẽ chị sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng mà cuộc sống không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu đôi mắt khám phá cái đẹp mà thôi. Màn ảnh chính là đôi mắt đó, nó sẽ giúp chị ghi chép lại...”
Nội tâm Chu Nhân hơi lơ đãng, thậm chí có chút thất thần, căn bản không nghe lọt tai Tư Vũ đang nói cái gì.