Chương 5.1: Haizz, hào môn sâu như biển!

Thành phố A là một thành phố lớn về du lịch, thời tiết quanh năm đều như mùa xuân, khắp nơi đều có phong cảnh, được mệnh danh là nơi gần mây nhất.

Trước khi ra ngoài, Chu Nhân gần như chuẩn bị vũ trang đầy đủ, che phủ tất cả những bộ phận có thể che trên cơ thể, chống nắng 360 độ, thậm chí cả đôi mắt cũng không bỏ qua.

Chỉ số chống nắng: SPF1000+++.

Rất hiếm khi Tư Nhất Văn nhìn thấy cô ăn mặc kín kẽ như thế này, anh còn tưởng hai người đến Dubai du lịch.

Chu Nhân kéo kính râm xuống, nháy mắt với Tư Nhất văn: “Kem chống nắng mãi mãi là chân ái, tiểu tiên nữ thì không thể bị rám nắng được.”

Tư Nhất Văn kéo mũ chống nắng của cô xuống, nhắc nhở: “Phơi nắng nhiều có thể thúc đẩy quá trình chuyển hóa vitamin D3 trên bề mặt da thành vitamin D, do đó ngăn ngừa hiệu quả sự mất canxi trong cơ thể.”

Chu Nhân tức giận trừng mắt với anh một cái: “Sao anh lải nhải như mấy ông già thế nhỉ, vậy sao trên bao bì hộp thuốc lá có ghi rõ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe mà anh vẫn hút?”

Tư Nhất Văn: "..."

Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.

Chu Nhân tốt bụng đưa cho Tư Nhất Văn một chiếc mũ lưỡi trai màu đen: “Anh có biết hồi cấp ba em học quân sự đã bị phơi nắng đến tróc cả da không?”

“Ừ.” Anh biết.

“Ừ cái gì mà ừ, anh chắc chắn không biết.”

Chu Nhân đắng cay nhớ lại: “Bây giờ mỗi lần nghĩ đến huấn luyện quân sự là em lại cảm thấy như một cơn ác mộng. Anh không biết đâu, khi đó vùng cổ của em bị phơi đến mức tróc cả da, ngày hôm sau lại tiếp tục phơi tiếp, mồ hôi chảy ròng ròng trên vết thương, em đau đến mức suýt ngất đi.”

Tư Nhất Văn nhẹ giọng hơn một chút: “Ừ.”

Anh biết.

Chu Nhân đổi giọng: “May mắn là có ý chí kiên cường, tinh thần cũng kiên cường, dù đau đớn cũng cắn răng kiên trì. Tuổi trẻ cường tráng, quốc gia cường thịnh, em đã hóa thành một thanh niên ưu tú tài giỏi phẩm chất tốt...”

Đau lòng tích tụ một giây trước lập tức được chữa lành, Tư Nhất Văn vỗ đầu Chu Nhân: “Thanh niên ưu tú tài giỏi phẩm chất tốt, đi thôi.”

Chuyện liên quan đến đợt huấn luyện quân sự đó, thực ra còn một phần nữa mà Chu Nhân không biết.

Ngày cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự, trời lại đột nhiên đổ mưa to. Các học sinh bị dầm mưa nửa tiếng với lý do là rèn luyện tính kiên trì. Nhưng mà Chu Nhân bởi vì hôm trước phát sốt nên đã phải nằm viện ròng rã một tuần, cũng bỏ lỡ lễ bế giảng.

Mối quan hệ của hai gia đình không tồi, thế nên lúc đó Tư Nhất Văn cũng từng tới bệnh viện thăm cô. Chỉ có điều, lúc đó cô lại đang ngủ.

Đến tận bây giờ Tư Nhất Văn cũng vẫn nhớ hình ảnh gặp được Chu Nhân trong bệnh viện ngày hôm đó. Lúc đó Chu Nhân vừa mới kết thúc khóa huấn luyện quân sự, trên khuôn mặt đã sạm đi vài độ, da trên cổ ửng hồng thậm chí bong tróc. Có lẽ cô cảm thấy rất không thoải mái, thế nên đến tận lúc ngủ mà lông mày cũng nhíu chặt lại, khóe mắt ươn ướt.

...

Trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng [Vây Thành] có một câu thoại kinh điển như thế này: “Lữ hành là quãng thời gian mệt mỏi và phiền toái nhất, là thời điểm bộc lộ bản tính vốn có của con người. Khi con người ta đi qua quãng thời gian lữ hành gian khổ mà không ghét đối phương thì mới có thể kết giao làm bạn.”

Trong tiểu thuyết cũng viết: “Kết hôn rồi đi hưởng tuần trăng mật là đảo lộn trật tự. Trước khi kết hôn nên cùng nhau đi du lịch một tháng, sau một tháng thuyền xe mệt mỏi, đôi bên không cãi vã, không chán ghét nhau, còn muốn duy trì quyết định kết hôn ban đầu, vậy thì cặp vợ chồng như vậy đảm bảo sẽ không ly hôn."

Nhưng loại tình huống này hình như không thích hợp với Tư Nhất Văn và Chu Nhân.

Thứ nhất, hai người bọn họ không tính người yêu.

Thứ hai, có hướng dẫn viên sắp xếp toàn bộ quá trình lữ hành.

Thứ ba, trừ phi có lý do đặc biệt, nếu không hai người sẽ vì trói buộc lợi ích mà không bao giờ ly hôn.

Tuy nhiên, Chu Nhân vẫn thể hiện sự mong đợi rõ ràng đối với hành trình ba ngày ngắn ngủi này.

Không khỏi chờ mong.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô được ra ngoài chơi cùng Tư Nhất Văn.

Ngắm nhìn sông núi là điều không thể thiếu đối với du lịch nội địa.

Hành trình trong ba ngày này cũng đầy đủ, không lãng phí thời gian hay quá gò bó.

Sáng ngày đầu tiên, check in trung tâm hành hương đặc trưng nhất khu vực, nơi an cư của các tín đồ và là ngôi chùa Phật giáo cao cấp nhất. Giữa trưa nghỉ ngơi một chút để lấy sức. Buổi chiều tiếp tục hành trình, đến công viên cổ xưa nhất, thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên. Bởi vì ngày đầu tiên đi khá mệt nên buổi tối mọi người sẽ về khách sạn nghỉ ngơi chứ không có sắp xếp nào khác. Chu Nhân về khách sạn, tắm rửa rồi ngủ thϊếp đi, trong giấc mơ cũng là đang nắm tay Tư Nhất Văn ngắm nhìn cảnh đẹp.

Cân nhắc đến thể trạng của Chu Nhân, ngày hôm sau hầu hết quãng đường đều là đi trên xe thưởng thức cảnh đẹp. Ban ngày ngắm cảnh, ban đêm đốt lửa trại, thả đèn l*иg.

Chu Nhân rất hài lòng với lịch trình như thế này. Cô không cần hao tâm tổn lực, cứ thế đi theo Tư Nhất Văn.

Trong hai ngày qua, Chu Nhân đối với mọi thứ ở đây tràn đầy sự mới lạ và tò mò, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên đi du lịch cùng cha mẹ.

Sau hai ngày, Chu Nhân cảm thấy mình và Tư Nhất Văn đã càng thêm hiểu biết về nhau hơn. Cô từng nghĩ rằng mỗi lần Tư Nhất Văn làʍ t̠ìиɦ với cô xong đều giúp cô lau chùi sạch sẽ là vì xuất phát từ lương tâm bất an và áy náy. Nhưng bây giờ xem ra, anh làm như vậy hoàn toàn là bởi vì anh là một con người tinh tế và cẩn thận.

Trong chuyến đi, câu mà Chu Nhân nghe Tư Nhất Văn hỏi nhiều nhất chính là: “Có mệt không? Nếu mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Hay là: "Chân đau à? Nghỉ một lát đi."

Đặc biệt là, hôm nay khi đi ngang qua một vũng nước nhỏ, Tư Nhất Văn còn không chút do dự mà bế cô lên, sợ chân cô bị bẩn.

Có khá nhiều nơi để kiểm tra những chi tiết như thế này, thế nên Chu Nhân cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn họ dường như không quá giả như những người khác suy nghĩ, thậm chí còn có thể tồn tại lâu dài.

Buổi tối, sau khi Chu Nhân tắm rửa xong thì nằm ườn trên chiếc giường lớn của khách sạn, xem ảnh chụp hai ngày hôm nay.

Phải nói là phong cảnh ở đây đẹp thật, chụp ảnh xong là có thể lập tức dùng làm màn hình nền điện thoại mà không cần filter gì cả.