Chu Nhân đặt dao nĩa trong tay xuống, khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên: “Em nói cho anh biết, nếu anh mà dám nɠɵạı ŧìиɧ thì em nhất định không dễ dàng buông tha cho anh đâu. Đến lúc đó chắc chắn anh sẽ phải tay trắng ra đi, còn về phần tiểu tam kia thì em cũng chẳng thèm đi tìm cô ta làm gì, ảnh hưởng đến thân phận đại tiểu thư nhà họ Chu của em...”
Tư Nhất Văn bất đắc dĩ mỉm cười, xiên một miếng thịt bò đã cắt đưa lên miệng Chu Nhân: “Cô nhóc ngốc nghếch này.”
Chu Nhân phồng má nhai nuốt miếng thịt bò, vị giác ảnh hưởng đến tâm trạng, nhất thời quên hỏi tội người nào đó. Bị giày vò cả đêm, cô đã đói lắm rồi. Chu Nhân nhai xong thì lại nghĩ đến chuyện gì, đang chuẩn bị nói chuyện thì Tư Nhất Văn lại đút cho cô một miếng bánh ngọt.
Chu Nhân ăn xong lại tiếp tục há miệng: “Ngon quá, em muốn ăn nữa.”
Tư Nhất Văn dịu dàng vươn đầu ngón tay lau vụn bánh trên môi cô, hỏi: “Có muốn ăn kem không?”
Chu Nhân liếʍ môi, hai mắt sáng lên: “Muốn, muốn!”
Không lâu sau, quản gia đẩy xe ăn vào, mang kem Capannari đến.
Loại kem này được sản xuất tại Chicago, Hoa Kỳ, giá không đắt lắm nhưng Chu Nhân lại rất thích ăn, tuy nhiên trong nước lại không bán. Không biết có phải do ảnh hưởng từ môi trường sống từ nhỏ hay không mà Chu Nhân có một đam mê bất tận với các loại đồ ngọt. Sau khi kết hôn với Tư Nhất Văn, cô liền từ Mỹ trở về nước định cư, cũng coi như là hi sinh rất lớn vì cuộc hôn nhân này.
Khi kem Capannari được đưa đến, Chu Nhân gần như hét lên vì phấn khích. Cô đứng dậy, ôm lấy cổ Tư Nhất Văn, không biết xấu hổ mà nịnh nọt anh: “Nhất Nhất, em yêu anh chết mất! Anh là người chồng tốt nhất trên đời!"
Tư Nhất Văn đỡ lấy eo cô, không chắc chắn mà hỏi lại: “Em gọi anh là gì?”
Chu Nhân ăn một miếng kem vào miệng, chần chừ trả lời: “Nhất Nhất, đây là biệt danh em đặt riêng cho anh đấy. “Nhất” này không phải là “Một”, cũng không phải là “1”, mà là chữ “Nhất” phồn thể. Nhìn thì phức tạp, nhưng lại đơn giản, không phải gọi một cách tùy tiện đâu nhé.”
Cô còn biết nói đạo lý nữa.
Tư Nhất Văn lắc đầu, khóe môi lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Gọi lại lần nữa anh nghe xem nào.” Anh thình lình lên tiếng, dáng vẻ lười biếng nhìn vừa tự nhiên vừa sang trọng.
Chu Nhân đang ăn đến ngon lành: “?”
“Nhất Nhất?” Chu Nhất cho là anh thích cách xưng hô này. Cô ngồi trên đùi anh, cố tình gọi mấy lần: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, Nhất Nhất...”
Tư Nhất Văn vươn tay nắm lấy cằm cô, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Mùi thơm ngọt ngào trong miệng Chu Nhân lập tức chiếm lĩnh mọi giác quan của Tư Nhất Văn. Có lẽ là do kem quá ngọt, hoặc cũng có thể là ly rượu vừa rồi say đắm lòng người, nụ hôn của Tư Nhất Văn dịu dàng hơn đêm hôm qua rất nhiều. Cô vốn đã không thể cưỡng lại kỹ năng hôn của anh, dù dịu dàng và quấn quýt đến đâu, cô cũng sẽ nhanh chóng sa vào đó. Nhưng dù vậy, Chu Nhân vẫn nắm chặt cây kem trong tay, sợ lỡ tay làm rơi sẽ lãng phí.
Tư Nhất Văn dán lên môi cô, hơi thở nóng rực: “Vừa gọi cái gì, gọi lại lần nữa xem.”
Cả người Chu Nhân đều mơ màng, hai mắt mê ly nhìn Tư Nhất Văn, giọng nói mềm mại đi không ít: “Nhất Nhất.”
Tư Nhất Văn mê hoặc: "Tiếp tục."
“Em yêu anh chết mất...”
“Ưʍ...” Tư Nhất văn cắn lên môi cô: “Chưa hết.”
Chu Nhân đỏ bừng mặt, cô rúc vào lòng Tư Nhất Văn, hai mắt dần dần nhắm lại: “Anh là người chồng tốt nhất trên đời..."
Nói xong, không biết tại sao cô lại có chút thẹn quá hóa giận, thế là nhanh chóng há miệng cắn vào ngực Tư Nhất Văn một cái như để hả giận.
Tư Nhất Văn vỗ nhẹ vào gáy Chu Nhân: “Còn cắn anh à? Có muốn ra ngoài chơi nữa không?”