Giang Cảnh Di cảm nhận được ánh mắt của Hứa Tinh đang đặt trên người mình.
Nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn dọc theo lưng cô dời xuống đến ngang hông, "Làm sao thế?", Giang Cảnh Di ôm cố, tiến sát tới gần lỗ tai Hứa Tinh nói, "Suy nghĩ cái gì thế?"
Bàn tay mảnh khảnh của Hứa Tinh để trên đầu vai anh, "Anh A Cảnh, anh có phải cũng giống như mấy người kia, cảm thấy em không thích anh?"
Câu nói này khiến lòng Giang Cảnh Di nhảy dựng, "Làm gì có chuyện đó!"
Đây là lần đầu anh nhìn thấy Hứa Tinh có biểu cảm nghiêm trang như vậy, thật không giống cô ngày thường chút nào.
"Bọn họ nói em không thường xuyên đến đây, không thèm quan tâm tới anh, cũng không thích mấy biểu cảm lạnh lùng của anh"
Hứa Tinh cảm thấy thường xuyên đến công ty của anh cũng không cần thiết, sợ anh sẽ không chuyên tâm làm việc. Nhưng ai ngờ đâu, cô không đi thăm anh thì người ta lại nghĩ cô không yêu thương chồng.
Thật ra là cô rút kinh nghiệm từ chị họ cô đó chứ! Chị ấy sau khi lấy chồng chỉ hông thể hận trói chồng bên người mà thôi. Kết quả là sau một thời gian, vị chồng kia cảm thấy quá phiền phức mà ly hôn.
Bàn tay trắng nõn của Hứa Tinh ôm lấy cổ Giang Cảnh Di, trong lòng thầm nhớ lại khoảnh khắc rung động với anh.
Ngón tay thon dài dọc theo tây trang đen cấm dục đi xuống, dừng lại trước trái tim, cảm thụ được nhịp đập mạnh mẽ.
Cô cũng rất tò mò, bởi vì cô biết, người này cực kỳ khó để giao trái tim của bản thân cho người khác.
Giang Cảnh Di bắt lấy tay cô, "Vì thế nên bây giờ Tinh bảo Nhi muốn bày tỏ tâm ý mình với anh à?". Ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cô không chịu rời đi, không bỏ sót một iểu cảm nào trên gương mặt Hứa Tinh.
Nhẹ nhàng dán lên đôi môi nóng ấm của Giang Cảnh Di, "Anh A Cảnh nguyện tin tưởng rằng em thích anh không?"
KHông phải yêu, chỉ là thích mà thôi.
"Đương nhiên là tin tưởng"
Cảm nhận được độ ấm trên môi mình, Giang Cảnh Di nghĩ, Hứa Tinh thhuwjc sự trưởng thành rồi. Đã biết trêu chọc anh.
Nhưng, ở nơi mà anh không biết, tay Hứa Tinh run run, đã nắm chặt thành quyền. Cô không ngừng làm chính mình phải bình tĩnh lại.
- --------------------
Một lúc sau, cả hai người cùng đi ra khỏi tòa nhà Giang thị. Đám phóng viên thế mà đã đứng đầy phía bên dưới.
Hứa Tinh cảm thấy rất vui, nhìn Giang Cảnh Di cười, "Em có thể hiểu vì sao mấy minh tinh không thích mấy người kia rồi"
"Bọn họ như mấy con linh cẩu vậy, vì tin tức mà bất chấp tiến lên"
Giang Cảnh Di chăm chú nhìn sườn mặt trắng nõn của Hứa Tinh. Bàn tay to duỗi ra vuốt tóc cô ra sau tai, ngón tay khẽ lướt qua làn da kia, tâm ngứa.
"Không cần để ý đến bọn họ", ánh mắt thâm trầm phóng ra xa, ngữ khí lạnh lùng.
Mấy việc này giao cho phòng pháp vụ và phòng quan hệ công chúng là được rồi, không cần anh nhúng tay vào. Truyện hay luôn có tại || TRЦмtrцуe Л.V Л ||
*
"Cũng may Giang tổng nhà cậu tốc độ mau lẹ, nếu không thì không biết bây giờ cư dân mạng sẽ suy diễn đến độ nào nữa rồi!", Ngô Cẩn Quỳnh vừa đắp mặt nạ trên giường vừa nói chuyện với Hứa Tinh. Ở bên cạnh Ôn Cửu đang cẩn thận xoa bóp chân cho cô nàng.
"Ừ"
GIang Cảnh DI đang ở trong nhà vệ sinh. Hứa Tinh nằm trên ghế ngoài ban công phòng ngủ, váy trắng vì động tác lắc ư của cô mà vén lên, hiện ra đôi chân trắng như tuyết, thon dài cân xứng.
"Không chừng là đối tuhr của Giang Cảnh Di tung chuyện á. Nhưng mà tớ không hiểu, sao bọn họ lại bịa chuyện kiểu này?", Hứa Tinh vân vê lọn tóc, có hơi khó hiểu.
Ngô Cẩn Quỳnh trầm mặc trong chốc lát, suy đoán, "Có thể là do họ nghĩ thế thật, cũng có khi là do quá yêu anh ta?"
"Hả?", lời nói như đánh thức nội tâm Hứa Tinh. Cô chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Trước nay cô biết ở thành phố G có vô số đóa hoa thương nhớ anh, nhưng cô không để trong lòng. Trầm mặc không lâu, Hứa Tinh mở miệng, "Nhưng mà, Tớ thật sự không tưởng tượng được chuyện này"
"tớ không muốn nghĩ nữa, phiền phức ghê", Ngô Cẩn Quỳnh oán giận. Không biết người này giở trò gì, thủ đoạn lại bỉ ổi như thế.
Trong vòng tròn liên hôn, tình cảm sâu sắc là không có khả năng, đa phần không thể quản được chồng mình. Rất nhiều người đã từng ảo tưởng về một mối tình khắc cốt khi tâm, nhưng mà, sự thật luôn phũ phàng. Mấy cô tiểu thư đó không chỉ phải đấu đá với tiểu tam, trà xanh mà còn phải suy nghĩ nhức cái óc để đá bay tiểu tứ tiểu ngũ có mưu đồ cướp chồng.
Hứa Tinh được truyền thụ khá nhiều kinh nghiệm ở lĩnh vực này nhờ mấy buổi yến tiệc trước kia rồi.
................
Ngắt kết nối với bạn thân yêu, Hứa Tinh nằm trên ghế nay, nhìn lên bầu trời đêm sâu thăm thẳm. Gió thổi xào xạc.
Khung cảnh yên bình làm cho con người rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Huống hồ sự việc ngày hôm nay khiến cô mệt mỏi tinh thần.
Thiu thiu ngủ chưa được bao lâu, Giang Cảnh Di tắm rửa xong xuôi ra khỏi. Anh mặc chiếc áo tắm dài, phía dưới là chiếc quần ngủ màu đen. Nếu lúc này hứa Tinh mở mắt, sẽ nhìn thấy cơ bụng rắn chắc nhiều múi của anh:)
Giang Cảnh Di không thấy Hứa Tinh trong phòng, đảo mắt một hồi thì nhìn thấy cô đang nằm ngủ ngoài ban công. Cất bước nhẹ nhàng đến bên Hứa Tinh, che đi ánh sáng của bóng đèn ban công.
Hứa Tinh ngửi được mùi hương sữa tắm của anh, mở mắt.
"Sao lại ngủ ở đây?", Giang Cảnh Di khom lưng, vén sợi tóc nghịch ngợm đang rũ xuống mặt cô ra chỗ khác. Gương mặt vì mới tỉnh ngủ có chút đỏ.
Nhìn anh, Hứa Tinh làm nũng, "Em khong muốn động, buồn ngủ quá~~~"
Bởi vì Giang Cảnh Di đang cúi xuống, nên phong cảnh tuyệt đẹp nửa thân trên của anh đều bại lộ không sót miếng nào trước mặt Hứa Tinh. Cô xấu hổ, tầm mắt nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác.
Giang Cảnh Di phát hiện, theo ánh mắt cô nhìn, buồn cười. Cứ tưởng cô sẽ tiến bộ hơn một chút, ai dè vẫn còn ngượng ngùng lắm.
"Đâu phải là chưa nhìn bao giờ?", Gang cảnh Di cười trêu cô.
Hứa Tinh nghe vậy càng xấu hổ hơn, tay đẩy đẩy anh. Nhưng sức cô rất nhỏ, giống hệt như đang làm nũng vậy.
"Đứng dậy nào, về phòng rồi ngủ"
Giang Cảnh Di nương theo lực đẩy của cô, đứng thẳng người nhìn bóng dáng yểu điệu thướt tha kia đi về hướng phòng ngủ.
Cô không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của anh.
Chỉ cần là Hứa Tinh, chưa bao giờ Giang Cảnh Di có thể được kiềm chế được. Sức tự chủ mà bấy lâu nay anh tự hào biến mất không dấu vết khi đặt lên người cô.
Đứng ở ngoài ban công một lúc, gió lạnh thổi tan đi du͙© vọиɠ, lúc này, Giang Cảnh Di mới nhấc chân vào phòng.
Ành đèn như cũ phủ lên người Hứa Tinh một tầng vàng mờ nhạt ấm áp, trong phòng phảng phất mũi gỗ đàn hương, mùi vị mà Giang Cảnh DI rất thích.
Hứa Tinh nằm nghiêng trên giường màu đỏ rực.
Trong lòng cô, cô nghĩ Giang Cảnh Di rất thích loại ga giường màu đỏ này, bởi anh hầu như koong thay nó bao giờ. Nhưng thực ra, anh không hề thích màu này. Chỉ là, làn da Hứa Tinh trắng non, nằm trên ga giường àu đỏ, cực kỳ kí©h thí©ɧ thị giác, khiến cho anh không thể kìm chế được. Đây mới là lý do thực sự của lão sói xám GIang Cảnh Di hông muốn thay đỏi ma8f sắc ga giường.
Nghĩ đến đây, hô hấp Giang Cảnh Di bắt đầu nặng nề hơn, ánh mắt đỏ cả lên. Nhưng hôm nay có vẻ cô mệt mỏi, vẫn là tha cho cô một đêm vậy.
*
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, đánh thức nàng tiên Hứa Tinh trên giường.
Một lúc sau, Giang Cảnh Di mang theo hơi lạnh đến gần. Ngồi bên mép giường đợi cả người ấm áp hơn, anh mới tiến đến, ôm lấy Hứa Tinh.
Lúc này, Hứa Tinh buồn ngủ đến cực điểm, mắt cũng không buồn mở, mơ mơ màng màng nói, "Em thật sự, thật sự rất thích anh"
Âm thanh cô rất nhỏ, thậm chí có hơi mồ hồ nhưng ban đêm yên tĩnh khiến giọng cô phá lệ rõ ràng, huống hồ Giang Cảnh Di nằm gần cô như vậy, đương nhiên là đã nghe thấy.
"Ừ, anh biết rồi, ngủ đi", âm thanh trầm thấp mà dịu dàng ôn nhu.
Như là đang chờ những lời này của anh, giây tiếp theo, Hứa Tinh ngoan ngõan ngủ say.