Chương 5-1
Máy bay chậm rãi hạ cánh, trong cabin âm thanh cơ trưởng truyền đến, sẽ không bao lâu nữa đáp xuống sân bay, đồng thời cũng tuyên bố hành trình châu Âu kết thúc.
Trình Kỳ Khiết nhìn người đàn ông đang ngồi phía bên kia ở khoang hạng nhất, thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, lần đầu tiên cô chán ghét không gian rộng lớn trong khoang hạng nhất, cô thà rằng bọn họ ngồi ở khoang phổ thông, như vậy cô mới có thể quang minh chính đại gần sát anh.
Nếu loại tâm tư này của mình để cho anh biết có lẽ sẽ làm anh chán ghét đi?
Trình Kỳ Khiết có chút tự giễu cúi đầu, sờ cái mũ trên đầu, cô chưa từng bỏ cái mũ xuống cho dù ngồi ở trong buồng máy bay, cô kiên trì cho là khí lạnh trên máy bay sẽ làm cô đau đầu nói gì cũng không bỏ xuống. Thật ra cô chỉ không nỡ bỏ xuống bởi vì đây là món quà anh tặng cô.
Máy bay hạ xuống chấn động khiến Trịnh Bang Duệ tỉnh lại, Trình Kỳ Khiết vội vàng quay đầu đi.
Mấy phút sau bọn họ đi ra khoang máy bay, anh dắt tay cô giống như dắt tay trở thành thói quen của bọn họ rồi, ngay từ đầu chỉ bởi vì trong hiệp nghị đã nói phải cho người khác cảm giác bọn họ là đôi vợ chồng đằm thắm nhưng từ sau khi ở trong chợ tại châu Âu, hai người tự nhiên dắt tay nhau đi dạo phố nên bây giờ cũng dắt tay nhau tự nhiên như vậy.
Khóe miệng cô không nhịn được cong lên thành một nụ cười hạnh phúc nhưng vừa mới xuống máy bay, điện thoại của anh liền vang lên.
"Alo".
Nghe được âm thanh đầu bên kia của điện thoại, Trịnh Bang Duệ nhìn cô một cái, ngay sau đó xoay người buông tay cô ra, đi tới nơi xa hơn một chút đưa lưng về phía cô nói chuyện.
Trái tim của Trình Kỳ Khiết chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Cô không muốn hỏi người gọi điện thoại tới là ai, cô biết thời gian nghỉ lễ kết thúc, bọn họ trở lại Đài Loan cũng trở về với thực tại.
Ngay ngày hôm Trịnh Bang Duệ về nước liền đến công ty, mãi cho đến rất khuya mới về nhà, Trình Kỳ Khiết không biết anh có phải luôn ở công ty không hay là đi gặp mặt người nào đó, cô đều không muốn biết. Cô không nghỉ ngơi, cố ý làm mình trở nên bận rộn, vội vàng đi khắp nơi tặng quà.
Mỗi người họ hàng gia tộc họ Trịnh bên này, cô đều chuẩn bị tặng phẩm, ngay mẹ cả cùng hai chị gái bọn họ có quan hệ không tốt với Trịnh Bang Duệ, cô đều thân thiết chuẩn bị túi xách hàng hiệu, rồi bọn họ cũng khó có thể duy trì lạnh lùng với cô cháu dâu xấu xí Trình Kỳ Khiết mới vào cửa đã tặng túi xách này.
"Oa, nữ nhân viên quầy bách hóa trang sức nói với chị ở Đài Loan đã hết đồ này, chị đã đặt trước, cô ta còn nói chưa có hàng đấy".
Trình Kỳ Khiết mỉm cười với mẹ cả nói: "Những kiểu dáng này đều là vật phẩm số lượng có hạn năm nay, vừa đúng lúc chúng cháu đến châu Âu du lịch liền tự chủ trương
mua về hi vọng các chị và mẹ sẽ thích".
"Dĩ nhiên thích, quả thật quá tuyệt vời, cám ơn. Em dâu thật là suy nghĩ chu đáo. Mẹ, người nói đúng không?"
Phương Tú Khanh mắt thấy con gái mình dễ dàng bị một cái túi xách hàng hiệu mua chuộc, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng nói thực. . . . . . Chính bà cũng khó đối với kiểu dáng túi Hermes bạch kim này làm như không thấy.
"Làm chi tốn kém như vậy?" Thích thì thích, ngoài miệng vẫn phải dè dặt một chút, hai mắt Phương Tú Khanh vẫn nhìn chằm chằm cái túi, âm thanh lại cố ý giả bộ như lạnh lùng.
"Không có gì. Lúc con đi dạo phố cùng Bang Duệ thì nhìn thấy cái túi này, cảm thấy thích hợp với mẹ liền mua".
Trong lòng Phương Tú Khanh biết rõ thằng nhóc Trịnh Bang Duệ kia dù có chết vẫn coi bà như người đối đầu mới không thể nào mua đồ đưa bà, cái này coi như cô dâu mới hiểu chuyện.
"Mẹ, mẹ cầm nhìn xem". Con gái thứ hai đưa túi bách kim cho Phương Tú Khanh, vừa tiếp xúc đã cảm nhận được chất da cao quý, Phương Tú Khanh đã nhịn không được, hơn nữa hai đứa con gái ở một bên còn nói:"Nhìn thật đẹp, trời ạ, mẹ, mẹ cầm lên trông thật sang trọng".
"Thật sao? Ha ha". Mặt nạ lạnh lùng của Phương Tú Khanh đã sớm hòa tan, hiện tại chỉ còn lại vẻ mặt vô cùng
mừng rỡ."Cám ơn nhiều, con thật tốt".
Bà ta không nhịn được khen ngợi cô dâu mới, đáng lẽ vốn là cái đinh trong mắt.
Trình Kỳ Khiết mỉm cười nói là việc cần làm. Thật may cô có một sở thích thu thập các loại hàng hiệu, lại có chị cô thích lôi kéo cô chia sẻ chiến lợi phẩm, cô mới hiểu biết nhất định về các loại nhãn hiệu túi xách nổi tiếng. Đúng hàng hiệu Bao Bao có sự hiểu biết nhất định, mấy cái túi xách có thể khiến bác cả cùng mấy chị cả bọn họ lưu lại ấn tượng tốt về cô vậy là đáng giá rồi. Nhưng mục tiêu cuối cùng của cô là hy vọng có thể hàn gắn lại Trịnh Bang Duệ cùng mẹ cả lúc này đang đối địch nhau để không khí trong nhà khá hơn một chút, đây chỉ là một bước nhỏ vừa mới bắt đầu.
"Mẹ thích thì tốt rồi".
Dĩ nhiên cô cũng không quên quà tặng của ông nội và bố chồng nhưng phải đợi bọn họ tan làm trở về mới đưa được. Sau khi rời khỏi phòng của mẹ cả, Trình Kỳ Khiết mang quà tặng đã chuẩn bị xong ra đưa cho người làm nhà họ Trịnh.
Mới gả vào nhà họ Trịnh mười mấy ngày, cô đang có tiếng hiền lành khẳng khái thu phục được tất cả trái tim mọi người.
Trình Kỳ Khiết cũng không phải cố ý mà xuất phát từ bản năng, đi nước ngoài trở về đều đưa lễ vật tặng mọi người, đối với cô đó là chuyện bình thường chẳng qua những chủ nhân trong nhà này chưa từng làm như vậy nên cô mới trở nên đặc biệt.
Công ty Trịnh thị, Trịnh Bang Duệ phụ trách nhóm ngành.
Một tầng to như vậy, phóng tầm mắt nhìn tới mười mấy nhân viên nhưng trừ âm thanh ngón tay lướt thật nhanh trên bàn phím cùng tiếng máy photo ra không có quá nhiều tạp âm, mọi người đều cúi đầu cố gắng làm việc, dưới bầu không khí này, ngay cả người đang nói chuyện điện thoại cũng không khỏi nhỏ giọng.
Trịnh Bang Duệ mặt không chút thay đổi đi vào, đối với tình huống như thế đã tập thành thói quen, nhưng Trình Kỳ Khiết đi theo phía sau anh lại kinh ngạc mở to mắt.
Chuyện gì xảy ra à? Không khí như thế nào khắc nghiệt như vậy? Cùng khách sạn cô so sánh kém rất nhiều đâu. Mỗi khuôn mặt nhân viên của cô đều mỉm cười không giống những người nơi này, mọi người giống như người máy.
Nhưng dù sao bọn họ không phải người máy, có mấy người không nhịn được tò mò, lén lút nhìn cô sau vách ngăn.
Cô chộp được những ánh mắt tò mò kia, nhe răng mỉm cười với bọn họ, khẽ phất phất tay.
Nụ cười của cô đạt được sự hưởng ứng của những người này, bọn họ cũng gật đầu mỉm cười với cô, nhưng sau khi chống lại khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của Trịnh Bang Duệ ngay lập tức sắc mặt tái nhợt cúi đầu tiếp tục công việc.
Khi hai người bọn họ đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, Trịnh Bang Duệ nhỏ giọng kêu: "Trợ lý Vương".
Giọng nói vừa ra, lập tức có một người đán ông từ trên ghế bật dậy, khẩn trương chạy bước tới."Dạ, Phó tổng".
"Đây là vợ của tôi, tiểu thư Trình Kỳ Khiết, cô ấy đại diện công ty Trình thị, về sau hai công ty chúng ta hợp tác đầu tư khai phá đất đai, cô ấy tạm thời sẽ đi làm trong Trịnh thị để quen thuộc với phương thức hoạt động của Trịnh thị".
Trợ lý Vương trừng lớn hai mắt."Phó, Phó tổng phu nhân. . . . . . cô khỏe chứ. Trước đây cô cùng Phó tổng ở châu Âu, nhờ có cô giúp một tay, vô cùng cảm ơn cô".
Lúc Trịnh Bang Duệ ở châu Âu, thường thường có một cuộc điện thoại gọi về Đài Loan yêu cầu anh sửa sang lại tất cả tài liệu lớn nhỏ, cũng không quản là thứ bảy hay chủ nhật, là nửa đêm hay ba bốn giờ sáng, lại càng không để ý tới anh có biện pháp hoàn thành nhiều công việc như vậy trong thời gian ngắn như thế hay không, thật may là lúc đó Trình Kỳ Khiết chủ động mà đề nghị giúp đỡ.
Khiến trợ lý Vương xấu hổ hơn nữa là hình như năng lực làm việc của Phó tổng phu nhân cũng rất mạnh, để cho anh thấy vui mừng đầu tiên là có người chia sẻ công việc nhưng tiếp theo lại lo sợ về sau phải đối mặt với ông chủ mạnh mẽ như thế nữa, nói thật ra, một người anh đã chịu đủ.
"Thì ra anh chính là trợ lý Vương, rốt cuộc được gặp mặt, bình thường thật vất vả cho anh rồi. Oh, đúng rồi, đây là một chút quà tặng. Chúng tôi còn mua chút bánh bích quy, chocolate, giúp tôi phân chia cho các đồng nghiệp được không?"
Trợ lý Vương hơi giật mình nhìn Phó tổng phu nhân đưa bút Montblanc cho anh, anh cho là mình đang nằm mơ, dùng sức nháy mắt mấy cái, nhưng hộp bút tinh xảo không có biến mất, Phó tổng phu nhân nở nụ cười ấm áp trước mắt anh cũng không biến mất.
Từ khi vào công ty tới nay anh luôn phải chịu đựng áp lực khổng lồ, không hề có một giây được thở dốc chứ đừng nói lấy được bất kỳ an ủi nào từ trong miệng Phó tổng, dưới tình hình này, ấm áp mà Phó tổng phu nhân đối với anh mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
"Cám ơn phu nhân". Anh tràn đầy lòng cảm kích nhận lấy.
Mắt trợ lý Vương trợ ứa lệ cầm quà tặng rời đi, Trịnh Bang Duệ bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta.
"Chuyện gì xảy ra với anh ta? Anh tăng lương cho anh ta cũng chưa từng thấy anh ta vui mừng như vậy".
Ngược lại Trình Kỳ Khiết lại biết rõ vì sao, xem kiểu ông chủ như Đại Ma Vương Trịnh Bang Duệ ấy thì đương nhiên nhân viên anh mới nơm nớp cẩn thận lo sợ.