Chương 29: Mâu thuẫn 3

Ban Ấu An không ngờ Lý Mông lại ở nhà.

Trong nhà chỉ bật đèn sàn ở bên cạnh, có lẽ anh vừa đi làm về, với chiếc vali vẫn để sang một bên. Lý Mông đang xem điện thoại, khiến Ban Ấu An không nhìn được biểu cảm của anh.

“Anh mới về à.” Ban Ấu An lo lắng đi vào phòng khách, “Anh ăn chưa?”.

Lý Mông ngẩng đầu nhìn cô, Ban Ấu An trong tiềm thức muốn chạy.

“Em không phải muốn nói chuyện thật tốt với anh sao?” Lý Mông vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, “Vậy bây giờ nói đi.”

Ban Ấu An lo lắng ngồi bên cạnh. Người anh nồng nặc mùi thuốc lá.

Lý Mông đã bỏ thuốc lá từ lâu.

Ban Ấu An nhìn xuống hoa văn trên sàn nhà.

“Anh cũng có rất nhiều chuyện muốn nói.” Lý Mông nói, “Nếu em không nói, anh nói trước.”

Ban Ấu An sợ hãi gật đầu, chờ Lý Mông nói.

“Lần trước khi anh đến nhà hàng ăn tối, anh đã rất tức giận.” Lý Mông nói, “Em cố tình sắp xếp để anh gặp Thi Thải? Em đột nhiên nói rằng em muốn ăn ở nhà hàng đó, em tưởng anh không phát hiện ra sao? Sai rồi, em không phải là người thích đến nhà hàng kiểu đó, ‘nó đắt và không đủ ăn. Nếu em có số tiền dư dả này, em cảm thấy tốt nhất là ăn lẩu ở tầng dưới, sau đó ăn thêm vài xiên que, kết hợp nó với bia. Đó là sự tận hưởng ", đây là những gì em đã nói.”

Ban Ấu An không ngờ rằng anh nhớ rõ như vậy, muốn mở miệng nhưng lại không thể phản bác lại được.

“Thật khó để lấy lòng em, An An.” Lý Mông thở dài, “Đặc biệt là lúc này, em cảm thấy anh rất giống bố anh, có phải ở trong mắt em anh rất kém cỏi không?”

“Lý Mông, đừng nghĩ như vậy.” Ban Ấu An vội vàng nói: “Đừng coi thường bản thân, anh thật sự rất tốt.”

“Anh thích nghe em gọi tên anh, vì vậy anh mới ôm em từ phía sau.” Lý Mông tiếp tục nói, “Không phải vì Thi Thải.”

“Anh cũng rất sợ, An An. Anh sợ một ngày nào đó em sẽ bỏ trốn. Anh đã nghĩ có phải khi có con rồi em sẽ không rời đi.” Lý Mông thở dài, “Anh cũng rất ích kỷ phải không... em…Có phải luôn uống thuốc tránh thai?”

Ban Ấu An sững người.

“Anh biết em đang uống, nhưng là anh giả bộ không biết, anh nghĩ, vậy thì sao, anh vẫn phải làm cho em mang thai.” Lý Mông nhìn trần nhà, “Em xem, anh thật là tệ.”

“Lúc đầu anh đã hứa với em chúng ta hợp được thì tan được. Nhưng anh đã hối hận lâu rồi, An An.” Lý Mông thì thào, “Càng ở bên em, anh càng yêu em nhiều hơn. Anh đã nghĩ rồi, nếu em muốn chia tay, dù có làm việc xấu hổ đến đâu anh cũng sẽ cầu xin em ở lại.”

“Những người trước đây anh quen muốn tan thì tan, nhưng An An, anh không muốn thả em đi.”

“Chỉ có em, ở chỗ em, anh muốn mặt dày một lần.”

Người đàn ông nói xong cảm thấy mu bàn tay lạnh ngắt, quay lại nhìn thì thấy Ban Ấu An mắt đỏ hoe cô đang khóc thầm, có lẽ lâu rồi cô không khóc, nước mắt đã rơi những giọt lớn.

Lý Mông ở bên cô ba năm và hiếm khi thấy cô khóc trong tình trạng như vậy.

“Em xin lỗi, Lý… Lý Mông.” Ban Ấu An không ngừng nức nở, “Nước mắt, nước mắt tự rơi, ooh… chúng tự chảy xuống.”

Cô vội lấy tay lau nước mắt, không muốn người đối diện nghĩ rằng mình đang khóc để trốn tránh sự cố.

Những giọt nước mắt càng lau càng rơi nhiều hơn.

Lý Mông rụt tay lại, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt, lau mũi cho cô.

Ban Ấu An được anh đối xử dịu dàng như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng càng thêm nặng nề.

“Đừng khóc, An An.” Lý Mông nhỏ giọng dỗ dành cô, “Anh ép em quá phải không?”

Ban Ấu An sụt sịt không nói được nên chỉ biết lắc đầu.

Không chỉ những lời nói của Lý Mông đã khiến cô bật khóc. Có quá nhiều phiền muộn, tích tụ trong lòng quá lâu, trái tim không thể nuôi dưỡng thêm nhiều cảm xúc, đã đến lúc nguy kịch.

“Lý Mông...”

“An An.” Lý Mông ôm mặt cô do dự: “Anh hôn em được không?”

Ban Ấu An khóc rất đáng thương, Lý Mông muốn giấu cô để không ai nhìn thấy cô.

Cô rất buồn, nhưng Lý Mông đột nhiên cảm thấy tình hình của mình không quá tệ.

“Em...”

Ban Ấu An rơm rớm nước mắt nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Mông nghiêng người về phía trước, Ban Ấu An gật đầu với anh.

Ban Ấu An thích chạm vào môi anh khi hôn.

Ban Ấu An chủ động vươn đầu lưỡi, liếʍ môi của nhau, lưu luyến hôn Lý Mông.

----