Chương 14: Người cũ 2

🐼editor: *TOOL*

Ban Ấu An hỏi anh: "Là em chọc giận anh?”

Lý Mông mở miệng, dừng một chút, nói:

"Không."

“Vậy tại sao anh lại giận em?” Ban Ấu An mới để anh bắt nạt, “Xin lỗi em.”

Lý Mông ngơ ngác nhìn cô.

"Xin lỗi."

Lý Mông nói một cách thô lỗ, "Anh xin lỗi."

Ban Ấu An giơ tay về phía anh: "Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, chúng ta bắt tay làm hòa."

Lý Mông bực bội nhìn lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, anh đưa tay ra cầm lấy.

“Vậy bây giờ có thể ăn cơm chưa?” Ban Ấu An thu tay về, “Anh thực sự không đói sao?”

"……Đói."

Ban Ấu An gắp cho anh một miếng thịt bò: "Vậy thì hãy thử món này, nó rất mềm."

Biểu cảm của Lý Mông từ từ bình tĩnh trở lại sau khi ăn thịt bò.

Ban Ấu An thừa dịp hỏi anh: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy, ai làm cho anh tức giận?"

Lý Mông thật lâu không nói lời nào, nhìn cô có chút đau lòng.

“ Muốn uống rượu.” Lý Mông nói, “Anh không vui trong lòng.”

Ban Ấu An dỗ dành: "Anh mua về nhà uống rượu, được không? Anh còn phải lái xe."

Lý Mông gật đầu, cúi đầu ăn cơm, nhìn có chút uỷ khuất.

Gặp bạn gái cũ là như thế này sao? Ban Ấu An thở dài, anh muốn làm cha, việc không sinh con với Lý Mông quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.

Ban Ấu An đã ăn no một nửa, mới nhớ ra chuyện muốn nói.

“Này, Lý Mông, đoán xem vừa rồi em nhìn thấy ai?” Ban Ấu An tự giác diễn tự nhiên, cô nhìn Lý Mông, Lý Mông vẫn tiếp tục ăn, không có ý trả lời cô.

"... Em thấy hoa khôi trung học của chúng ta." Ban Ấu An tự nhận lấy nó, "Thi Thải, anh biết không, Thi trong Tây Thi, Thải trong bảy sắc cầu vồng."

“Biết, bạn gái cũ của anh.” Lý Mông nói.

Ban Ấu An không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, sửng sốt: "... A ...?"

"Cô ấy là hoa khôi? Sao anh chưa nghe nói tới."

Ban Ấu An vô thức đi theo anh ta và nói, "Em phong cho cô ấy."

Lý Mông ảm đạm cười: "Xem ra em rất thích cô ấy?"

Ban Ấu An cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghĩ rằng cô không nên trả lời câu này.

🐼Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*

"Ban Ấu An, cậu đến khi nào vậy?"

Một giọng nữ vang lên từ phía sau, Ban Ấu An nhìn lại và thấy Thi Thải đang tiến đến bàn của họ.

"Lý Mông tới cũng không nói một câu, tớ thậm chí không biết cậu đang ở đây."

Thi Thải tao nhã ngồi xuống bên cạnh Ban Ấu An, Ban Ấu An có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô.

“Thi Thải, đã lâu không gặp.” Ban Ấu An chân thành khen ngợi cô, “Cậu lại đẹp hơn rồi.”

Thi Thải cười nhẹ: "Đã lâu không gặp. Cám ơn."

“Vừa rồi tớ có nói với Lý Mông rằng tớ nhìn thấy bạn học cũ của mình.” Ban Ấu An vắt óc tiếp tục chủ đề này, “Có đúng không, Lý Mông.”

Lý Mông tự mình tiếp tục ăn, không trả lời.

Ban Ấu An: “… Đừng ăn, để dành cho em một ít.” Cô vội vàng gắp con tôm cuối cùng vào bát.

Thi Thải phì cười một tiếng: "Ban Ấu An, cậu cũng thuộc tín đồ ham ăn sao?"

Ban Ấu An ngượng ngùng cười cười: "Cho nên tớ cho tới bây giờ đều không thể quên, đại ân đại đức của cậu."

“Ngồi cạnh cậu, mình cũng ăn vặt mỗi ngày.”

Thi Thải nói, “Lúc đó cậu thích kẹo dẻo”.

"Thật không? Tớ nhớ tớ cũng thích socola."

"Ừm, bữa sáng không ăn đi ăn socola.”

Ấu An vui vẻ: "Cậu còn nhớ sao?"

Thi Thải nói: "Quên không được, cậu quá buồn cười."

Bên cạnh mỗi nữ thần, đều có một nhân vật thuộc hành loại hai để nâng tầm, Khi Ban Ấu An ngồi cạnh Thi Thải ở trường trung học, chính là nhân vật như vậy. Nhưng cô không cảm thấy có gì không tốt, cô chỉ cần thể hiện con người thật của mình một chút là có thể nằm thẳng cẳng, ăn vặt, một công việc kinh doanh tiết kiệm.

Lý Mông nhìn họ, nói nhỏ một cậu: "Anh không biết."

Anh đột nhiên mắc bệnh gì vậy? Ban Ấu An dùng ánh mắt hỏi anh.

Lý Mông có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thích socola như vậy sao? Sao không ai nói cho anh biết vậy, vợ.”

Lý Mông có vẻ đặc biệt khó chịu với cô ấy tối nay, Ban Ấu An nghĩ.

Nghe Lý Mông ngỏ lời với Ban Ấu An, Thi Thải nói: "Tớ quên nói điều này, chúc hai cậu hôn nhân hạnh phúc. Lâu như vậy mới bổ sung, mong hai cậu không phiền."

Ban Ấu An vừa định trả lời cô, Lý Mông đã trả lời trước cô một bước: "Cảm ơn."

“Vậy mình về đây.” Thi Thải nói, “Bạn của mình vẫn đang đợi, vì vậy không làm phiền bữa ăn của hai cậu nữa”.

Ban Ấu An đành phải nói lời tạm biệt với cô ấy.

Trong cuộc gặp gỡ giữa những người cũ này, Ban Ấu An nhận thấy nó khác xa với những gì cô đã tưởng tượng.

Lý Mông gắp thức ăn cho cô: "Vợ, đồ ăn sắp nguội rồi."

"Gấp cái gì ..." Ban Ấu An lầm bầm.

Lý Mông nhìn cô hai má phồng lên, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sau bữa ăn vội vàng, Lý Mông giục cô rời khỏi nhà hàng.

Rõ ràng là họ đến muộn hơn bàn của Thi Thải, nhưng lại về sớm hơn Thi Thải và những người khác.

Ban Ấu An đã bí mật gửi một tin nhắn cho Dương Nhất Thiến: Lý Mông phản ứng quá khích, đây là thành công hay thất bại?

----

(▰˘◡˘▰) Cuối tuần nên mình hơi lười... Hihi