Tôi với Phong từ bên ngoài đi vào đã nghe được tiếng của dì Vũ và cu Phúc.
– Bà mua cho Phúc xe ô tô điều khiển nha, ông nội mua cho Phúc rồi, bà cũng phải mua cho Phúc.
– Ông nội mua rồi thì bà khỏi mua chứ, Phúc chơi một cái thôi chứ hai cái giống y như nhau sao chơi được.
Cu Phúc cau mày, mặt tỏ ra suy tư, cu con suy nghĩ một hồi rồi mới quay sang nói với dì Vũ :
– Nếu vậy con nghĩ là bà nên về ở chung với ông nội để Phúc không đòi quà bà nữa.
Tôi với Phong nhìn nhau cười mỉm, cu Phúc suốt ngày đi tìm dì Vũ làm sứ giả hạnh phúc thay cho ba chồng tôi. Không hiểu ba chồng tôi đã nói những gì với cu con mà cu con hễ mỗi lần về chơi với dì Vũ là luôn miệng kêu dì nên về ở với ba chồng tôi. Mà thằng bé coi bộ cũng thông minh, cứ nói về chủ đề gì là y rằng một lát cũng lái sang chuyện dì Vũ với ông nội. Mà lái rất chuyên nghiệp và logic chứ không nhõng nhẽo khóc la đâu. Về điểm này, tôi nghĩ chắc cu Phúc giống tôi, rất thông minh.
Dì Vũ trong nhà cú đầu cu con, dì nghiêm giọng :
– Là ông già đó lại kêu con nói như vậy với bà phải không Phúc ?
Cu Phúc lắc đầu, mặt ngờ nghệch vô tội :
– Dạ không có đâu, là Phúc nghĩ vậy nên nói thôi chứ ông nội không có biết.
– Phúc, con mới có 5 tuổi thôi đó, sao con ranh giống như ba con vậy nè ?
Phong nghe dì Vũ nhắc đến tên anh, anh liền chạy ù vô trong, luôn miệng :
– Dì nói vậy là oan cho con, con có ranh đâu.
Tôi cũng ôm cái bụng khệ nệ hơn 7 tháng đi theo Phong vào trong, vừa vào đã nghe dì Vũ nói :
– Con mà không ranh, lúc dì mới về con toàn chơi lén dì. Hên con là cháu ruột của dì chứ không thì no đòn rồi nha con.
Tôi đi đến gần, Phong thấy tôi liền dang tay đỡ tôi ngồi xuống ghế, tôi thấy vậy cũng góp vui :
– Đúng đó dì Vũ, anh Phong bây giờ vẫn lỳ với ranh ma. Cũng tại ranh ma nên con mới có cái bụng này nữa nè. Nhắc đến là muốn đấm cho mấy cái mới hả dạ.
Phong cười hề hề, anh ôm lấy tôi, vừa ôm vừa xoa bụng :
– Anh không hề làm gì, em đừng đổ oan cho anh.
Tôi lườm nguýt :
– Anh thì giỏi rồi, nếu không phải anh…..
Tôi nói được một nửa thì nhìn lại thấy cu Phúc đang nhìn tôi chằm chằm nghe ngóng, sợ thằng bé nghe được những thứ không nên nghe nên tôi mới hậm hực bỏ qua cho Phong không thèm nói đến anh nữa. Cái thằng cha mất nết, già đầu rồi còn chơi chọc thủng bαo ©αo sυ. Mất nết hết chỗ nói mà.
Cu Phúc tò mò lắm cái chuyện úp mở này của tôi, từ hồi biết có bầu bé con đến giờ không ngày nào là tôi không chửi Phong. Thiệt tình thì tôi cũng muốn sinh thêm một đứa nữa cho cu Phúc có anh có em nhưng mà chị Lài vừa sinh đôi một cặp trai đang thiếu người trông, tôi định vài năm nữa sinh cũng không muộn, cu Phúc vẫn còn hơi nhỏ. Thế mà chưa gì tên Phong đã nôn nóng chơi mưu hèn chọc thủng bαo ©αo sυ, mà khốn kiếp hơn nữa là lại một phát ăn ngay, có bầu trong một lần thủng bao mới ác chứ. Chồng với chả con, nghĩ đến tức muốn điên.
Phong ôm lấy eo tôi, anh cười đùa :
– Cũng nhờ vậy mà có thêm công chúa, em đừng cằn nhằn nữa con trong bụng nghe được khóc bây giờ.
Cu Phúc vừa nghe đến em trong bụng khóc liền nhào đến chỗ tôi, múa tay múa chân luyên thuyên :
– Mẹ đẹp mẹ đừng mắng em nữa, mẹ mắng Phúc đi, Phúc thay em chịu cho. Mẹ mắng em em khóc là Phúc giận mẹ luôn đó, em còn nhỏ không có biết gì đâu mà. Con biết mẹ không thương em nhưng Phúc thương em mà, mẹ đừng mắng em nữa. Phúc giận mẹ lắm.
Nghe con trai tuông một tràng mà tôi thấy tủi thân ghê gớm. Tôi có mắng em nó đâu chứ, tôi chưa kịp mắng luôn mà…. trời ơi là trời…thằng cha thì chơi âm mưu, thằng con thì bênh “tác phẩm” của thằng chơi âm mưu. Tôi sống làm sao đây hả, sống sao cho vừa lòng cha con nó đây ?!
Cảm thấy bất bình quá tôi mới mặc kệ cha con nó mà kéo tay dì Vũ vô trong phòng. Ở đây nói qua lại một hồi nữa chắc tôi tức mà đánh cha con nó thiệt mất. Đi vào phòng, tôi lèm bèm :
– Cha nào con nấy, toàn một giuộc bênh nhau.
Dì Vũ ngồi xuống giường, dì cười nói :
– Con còn nói ai, con cũng vậy có khác gì đâu.
Tôi giảy nảy :
– Con có làm gì đâu ?
– Không có, con mà không có. Hết cu Phúc rồi tới con bày trò cho ông Tài, con nói đi sáng nay là ai đem hoa với gấu tới cho dì. Không phải con thì ai ?
Tôi kinh ngạc :
– Không có, con không biết, sáng con đi khám bầu với anh Phong mà, con không hề biết gì luôn đó dì. Mà bông gì, gấu gì ?
Dì Vũ lườm lườm tôi :
– Thiệt con không biết không, dì không tin là ông Tài biết làm mấy cái trò này.
Tôi liền ào ngồi xuống, ôm eo dì, tôi hỏi nhỏ :
– Gấu với bông đâu cho con coi với.
Dì Vũ cốc vào đầu tôi, dì hừ hừ mấy tiếng :
– Không cho con coi đâu Huyền.
– Con không biết thiệt, mà nếu đã vậy hay là dì…bỏ qua cho ba con đi.
Nhắc đến chuyện này, dì Vũ trầm mặt lại, dì thoáng thở dài :
– Ổng có làm gì đâu mà kêu dì bỏ qua hả Huyền ?
Tôi vội nói :
– Vậy sao dì không chịu về ở với ba con, rõ ràng con thấy dì có tình cảm với ba con mà. Mấy hôm ba đau tim nằm viện một tay dì lo cho ba không, dì mà nói dì không thương ba con con không có tin đâu.
– Ờ thì lúc đó con Lài sanh đẻ, cu Phúc thì bệnh nên dì mới giúp con một tay thôi chứ có phải dì muốn đâu.
– Dì gạt ai chứ sao gạt được con, con gọi cho dì chưa kịp nói cu Phúc đang sốt là dì tắt máy chạy luôn lên bệnh viện rồi. Dì….dì với ba con có cái gì đâu sao dì không về ở với ba ?
Mặt dì Vũ đậm nét u buồn, tôi nhìn kỹ dì, mặc dù dì còn đẹp lắm nhưng dấu hiệu của tuổi trung niên đã dần xuất hiện. Từ hồi bà Linh ch.ết đến giờ dì vẫn không chịu về lại nhà, dì nói mục đích dì về đó là giúp Phong tìm ra chân tướng sự việc của mẹ Phong, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng thì không có lý do gì dì tiếp tục ở lại đó nữa. Tôi biết dì chỉ lấy lý do cho có vậy thôi chứ lý do thực sự là do dì đã có tình cảm với ba chồng tôi nên dì mới không muốn về. Có lẽ dì ngại việc dì là em gái ruột của mẹ chồng tôi mà lại đi yêu anh rể của mình, một phần nữa chắc dì cũng ngại với Phong. Phong cũng không phải người không hiểu lý lẽ, anh cũng đôi ba lần khuyên dì về lại với ba nhưng mà dì mãi không nghe, kéo dài đến bây giờ đã hơn 4 năm rồi.
Dì Vũ gót một ly nước, dì chậm rì rì nói :
– Dì cũng sống với ổng hơn mười mấy năm rồi, bây giờ cũng già hết rồi còn gì yêu thương nữa đâu. Với lại dì là dì ruột thằng Phong, nếu không bung bét ra thì thôi chứ bể hết rồi mà còn về ở thì không đúng đâu con.
Tôi biết ngay mà, dì Vũ là ái ngại cái vụ này đây nè.
Tôi bèn khuyên giải :
– Dì nghĩ vậy là không đúng đâu, anh Phong không có suy nghĩ như vậy đâu dì. Chuyện của mẹ con với ba chồng con là khác, chuyện của dì với ba con là khác nữa. Ba con cũng già rồi, còn có bao nhiêu năm mạnh khỏe nữa đâu hả dì… con không muốn sau này dì phải hối hận vài chuyện đâu. Con nói thiệt đó.
Dì Vũ im lặng, hồi lâu dì thở dài ngao ngán :
– Thôi…con đừng nói nữa, dì quyết định rồi, đi cũng đã đi rồi, về lại làm gì cho con nít nó cười.
Tôi reo lên :
– Ý là nếu con nít không ai cười thì dì về được đúng không ? Con hiểu rồi, hiểu rồi.
Dì Vũ cốc vào trán tôi cái nữa, dì cảnh cáo :
– Dì nói vậy thôi chứ không có ý quay lại đâu, con đừng về bày trò nữa. Cái bụng lớn rồi để thời gian nghỉ ngơi đặng sinh con nữa, đừng có suốt ngày bày mưu tính kế làm chuyện vô bổ.
Tôi cười hì hì, có gì là vô bổ đâu chứ. Bày mưu mà vừa làm cho dì hạnh phúc vừa lấy được lòng ba chồng tôi thì vô bổ chỗ nào đâu, có bổ là đằng khác.
……
Một tuần sau.
Hôm nay là sinh nhật dì Vũ, lúc đầu tôi và Phong định là sẽ tổ chức linh đình một chút nhưng mà dì Vũ một mực không đồng ý nên hoãn lại chỉ làm tiệc nhỏ trong gia đình. Mà gia đình thì chỉ có tôi, Phong cu Phúc và bé con còn đang trong bụng này thôi.
Cu Phúc từ chiều đã tự mình tắm rửa sạch sẽ thay bộ đồ tôi mới mua ngồi sẵn trước cửa chờ tôi và Phong chuẩn bị xong sẽ đi. Trước khi lên xe cu con còn quay lại làm dấu OK với ba chồng tôi rồi mới chịu đi.
Ngồi trên xe, tôi quay sang hỏi cu Phúc :
– Con không đem quà tặng bà hả ?
Cu con cười bí hiểm :
– Có mà mẹ đẹp, con sẽ tặng bà một món quà thiệt là bất ngờ.
Nhìn vẻ bí hiểm giấu giấu giếm giếm của cu Phúc mà tôi buồn cười, cái thằng oắt con này… lại còn bày đặt đi giấu người bày ra mưu.
Phong đặt một nhà hàng trên tỉnh, bàn cũng đã được đặt trước từ lâu, bọn tôi đi thẳng lên nhà hàng chứ không cần ghé ngang rước dì Vũ vì dì nói dì tự đi. Lên được 10 phút thì dì Vũ lên đến, hôm nay dì mặc váy tím nhìn vừa sang lại vừa đẹp nữa. Cu Phúc thấy dì liền khen nức nở :
– Bà ơi, bà đẹp lắm luôn.
Dì Vũ được cháu trai khen thì vui vẻ cười không khép được miệng. Khϊếp cái thằng con này, nó dẻo miệng còn hơn ba nó nữa.
Sau khi cắt bánh kem chúc mừng dì Vũ thì tiệc bắt đầu, bữa ăn ấm cúng cùng con cháu. Ăn được một chút, tôi thấy cu Phúc chạy đi nhà vệ sinh, bộ dáng vội vàng nghiêm túc. Kiểu này là đi hú hí hẹn hò với ông nội cu con rồi chứ không đâu. Theo như kế hoạch, hôm nay ba chồng tôi sẽ xuất hiện để tạo bất ngờ cho dì Vũ.
Cu Phúc đi vệ sinh xong chạy vào, cu con vừa trèo lên ghế ngồi đã múa may với dì Vũ :
– Bà ơi, ăn bánh kem xong rồi bây giờ Phúc tặng quà cho bà nha.
Dì Vũ cười tít mắt :
– Vậy hả ? Đâu Phúc muốn tặng gì cho bà vậy ?
Tôi với Phong nhìn nhau cười, cái thằng con này lanh lẹ lướt hết phần ba mẹ nó luôn rồi.
Cu Phúc nhảy xuống ghế, cu con kéo tay dì Vũ đứng dậy, xong rồi tự mình trèo đứng lên trên ghế, dùng hai tay bịt mắt dì Vũ lại. Miệng cười toe toét nói :
– Bà nhắm mắt lại đi, nhắm lại nha.
Dì Vũ cười rạng rỡ gật đầu :
– Rồi rồi, bà nhắm mắt rồi nè.
Phía bên kia ba chồng tôi một thân sơ mi trắng quần âu, tay cầm bó hoa và hộp quà. Dù đã hơn độ tuổi tứ tuần nhưng nhìn ông vẫn cao to phong độ lắm. Tôi với Phong cũng đứng dậy đi sang một bên, cu Phúc cười hí hửng, đếm :
– Con đếm đến 3 là bà mở mắt ra nha, 1…2…3.
Cu Phúc vừa mở tay ra liền nhảy ù xuống kéo tay dì Vũ, dì Vũ thì mặt mày đỏ bừng ngơ ngác nhìn ba chồng không chớp mắt. Cu Phúc vừa kéo vừa nói :
– Bà ơi, ông nội nói ông biết lỗi rồi, bà bỏ qua cho ông nha.
Dì Vũ chân vẫn đi theo nhưng lại không biết nói cái gì, cu Phúc kéo bà đến giao cho ba chồng tôi, cu con còn bồi thêm một câu :
– Bà đừng bỏ ông đi nữa, con thấy ông buồn dữ lắm. Bà coi ba Phong thì có mẹ đẹp, bác Ba cũng có bác Lài…. còn ông nội có một mình à, con thấy thương ông nội lắm.
Tốt, đúng là con trai tôi. Diễn sâu, nói năng lưu loát, rõ ràng rành mạch lắm, con nhà tông thì không giống lông cũng phải giống cánh chứ.
Ba chồng tôi cũng không muốn làm cu Phúc thất vọng, ông tặng bó hoa cho dì Vũ sau đó nói :
– Vũ về ở lại với tôi đi.
Thấy dì Vũ im lặng, ông nói tiếp :
– Tôi biết bà ngại cái gì nhưng bà là bà còn Vi là Vi, bà đừng nghĩ vì bà là em gái bà ấy mà thấy có lỗi, nếu mà có lỗi thì tôi thay bà. Sau này tôi ch.ết tôi xuống dưới gặp Vi tôi sẽ xin lỗi bà ấy… Chuyện tình cảm này đâu phải nói không muốn là không muốn được đâu. Bà….đừng bỏ tôi đi nữa, mấy năm sống không có bà…tôi nhớ bà lắm.
Tôi nghe mà cũng thấy cảm động, dì Vũ thì vẫn không nói gì, dì chỉ im lặng ôm bó hoa ba chồng tôi tặng mà đứng đó nhìn. Ba chồng tôi thấy vậy liền rút mở hộp nhung trên tay ra, ông đưa đến gần dì Vũ, ông nói :
– Cái này tôi mua lâu rồi, định là sinh nhật bà 4 năm trước tôi tặng nhưng mà…. phải đến hôm nay tôi mới có dịp tặng lại nó cho bà. Bà nhận đi rồi về với tôi nha bà.
Ôi ba chồng tôi cũng có lúc dịu dàng như vậy sao, tôi đứng một bên mà chỉ muốn hét lên là “Dì ơi nhận đi, nhận đi dì Vũ ơi” thôi.
Tôi cứ tưởng dì Vũ sẽ xúc động mà nhận quà ba chồng tôi tặng chứ nhưng ai ngờ, dì mặt lạnh đẩy hộp quà trên tay ba chồng tôi rồi quay lưng đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Tôi thấy tình hình không ổn, liền đi nhanh đến chỗ ba chồng tôi vờ hét lên :
– Trời ơi ba ơi… ba làm sao vậy… đừng làm con sợ mà ba.. anh ơi ba bệnh tim tái phát rồi anh…
Vừa nói tôi vừa nháy mắt ra hiệu cho ba chồng tôi và Phong. Ba chồng tôi cũng tương kế tựu kế vờ ngã ra cho Phong đỡ lấy. Phía bên kia tôi thấy dì Vũ đã khựng chân lại, dì đắn đo.
Cu Phúc nhìn tới nhìn lui một hồi, cu cậu không biết nghĩ gì liền nhào đến ôm chân dì Vũ mếu máo :
– Bà ơi, ông xỉu rồi bà ơi, bà cứu ông đi bà ơi. Phúc sợ quá huhu…huhu…
Chu choa, thằng con này quả là được di truyền hết từ tôi, diễn cũng y hệt con mẹ nó luôn. Rất tốt.
Dì Vũ ngập ngừng một chút cũng không nhịn lòng được mà quay lại. Thừa dịp ấy tôi đẩy ba chồng tôi lên trước, nói nhỏ với ông :
– Lên đi ba, con trông cậy hết vào ba.
Ba chồng tôi gật đầu, ông đi nhanh lên phía trước. Nắm lấy tay dì Vũ, ông nói :
– Vũ bà đừng đi, bà làm tôi đau tim quá, bà không thương tôi nữa hả bà ? Bà muốn để tôi ch.ết bà mới quay về thắp nhang cho tôi hay sao ?
Dì Vũ lấp bấp :
– Tôi…tôi…
Ba chồng tôi ôm lấy hai bên tay dì, ông nói :
– Tôi còn sống bao lâu được nữa đâu Vũ…. tôi gần đất xa trời rồi…bà…bà về với tôi đi bà…rõ ràng bà lo cho tôi, bà lo cho tôi vậy sao bà không về sống với tôi.
– Tôi…
– Bà….theo tôi về đi, nghen bà ?
Ba chồng tôi run run nắm lấy tay dì Vũ, giọng ông cũng run rẩy không kém. Từ xa tôi nhìn thấy dì Vũ hai mắt đỏ hoe, dì nhìn ba chồng tôi không chớp mắt.
Ở đây Phong lên tiếng :
– Dì…con coi dì là mẹ từ lâu rồi, thiệt đó.
Nghe Phong nói dì Vũ bật khóc, nước mắt rơi trên má dì… vừa khóc vừa cười rạng rỡ… Dì Vũ gật gật đầu, giọng dì nghẹn ngào :
– Ờ…tôi theo…ông về…
Nhận được câu trả lời của dì Vũ mà ba chồng tôi mừng đến run, ông ôm lấy dì, dì Vũ cũng ôm lấy ông. Tôi thấy dì khóc…những giọt nước mắt lăn trên má dì là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Chắc bao lâu nay dì sợ Phong nghĩ không hay về dì, dì sợ người ta dị nghị nên dì mới khép kín không chấp nhận về với ba chồng tôi. Nhưng nay tốt rồi…. dì cũng thông suốt rồi. Thiệt sự đời người có bao nhiêu đâu chưa kể ba chồng tôi tuổi đã cao rồi…haizz cuối cùng họ cũng về bên nhau, cảm giác thật là tốt quá.
Dì Vũ theo ba chồng tôi về Đặng gia làm dâu lớn, họ sống với nhau hạnh phúc đến ngày ba chồng tôi nhắm mắt lìa đời. Dì Vũ là một người phụ nữ tốt, dì nên được hưởng hạnh phúc đến cuối đời !
———