Chương 39: Kế l*иg trong kế

“Đỗ Hiểu Linh!”

Đỗ Hiểu Linh giật mình quay lại. Là Lục Tư Phàm. Anh ta nheo mắt nhìn cô lại liếc đến bản thiết kế trên tay cô.

Theo phản xạ Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra sau, che giấu bản thiết kế trên tay mình. Cô biết lúc này Lục Tư Phàm là đối thủ lớn nhất đối với đoàn đội của Lục Thiếu Quân.

“Ha ha. Đây chỉ là bản thiết kế bỏ đi thôi, sao có thể có uy hϊếp gì với cậu ta chứ.” Lục Tư Phàm cười hà hà. Trong lời nói còn có chút trào phúng.

Đỗ Hiểu Linh biến đổi sắc mặt, liếc nhìn một cái bản thiết kế một lần nữa, lòng cũng dâng lên nghi ngại.

Lục Tư Phàm ngay lập tức nhận ra biểu hiện này của cô. Anh nhấc tay cô lên, trên tay cô vẫn là tập tài liệu:

“Đỗ Hiểu Linh, trên tay cô là một bản thiết kế tồn tại rất nhiều vấn đề chính cô cũng thấy phải không? Nếu tôi đoán không lầm cô đang muốn đi gặp cậu ta để hỏi chuyện này. Thật ra, đây chính là bản lúc trước Lục Thiếu Quân ưng ý, nhưng mà sau này tôi thừa nhận rằng có sự tinh tế của cô mà cậu ta trở nên có mắt nhìn hơn, mới nhận thấy phương án này có vấn đề mà bỏ đi. Vấn đề phơi bày trước mắt như vậy, cô không nên suy nghĩ một chút sao?”

Đỗ Hiểu Linh không hiểu lắm cách nói mập mờ của Lục Tư Phàm, trong lòng càng mơ hồ Lục Thiếu Quân vì sao lại đưa cho cô bản thiết kế lỗi như thế và yêu cầu làm mô hình mẫu.

“Đó, thấy chưa? Cô cũng thấy nó bất ổn. Cô thật đơn thuần. Để tôi nói cho cô biết, Lục Thiếu Quân không hề tin tưởng cô. Cậu ta muốn thử xem cô có ở phe tôi hay không. Còn nữa, cậu ta nói tôn trọng cô nhưng hành động của cậu ta thì sao? Hoàn toàn đem cô chà đạp, thậm chí phương án trước đó cô đưa ra cậu ta còn vứt xó sang một bên.” Lục Tư Phàm nhìn cô đầy ẩn ý mà nói.

Đỗ Hiểu Linh trong lòng nhen nhóm sự dao động. Khi Lục Thiếu Quân nói anh tôn trọng cô cô đã vui mừng thế nào, không quản ngày đêm học tập, sửa các phương án mà kiến trúc sư trong phòng trình lên, miệt mài quên ăn quên ngủ, vậy mà hôm nay anh lại mang sự tận tụy của cô để cân đong đo đếm thử lòng.

“Anh nói là thật ư?” Đỗ Hiểu Linh rơi vào hoang mang, đưa tay ra hiệu hỏi Lục Tư Phàm.

“Cô nghĩ xem.” Nói xong câu này, Lục Tư Phàm cười một cái rồi rời đi.

Còn lại một mình nơi cầu thang bộ, Đỗ Hiểu Linh lại một lần nữa thấy như cuộc sống này trêu người mình. Sự tự ti, tổn thương lại dâng lên.

“Hiểu Linh, thế giới của mày quá nhỏ bé và đơn thuần rồi.”

Cô tự cười, tự nói với chính mình. Thà anh cứ để cô lại trong vũng bùn tăm tối như cũ, cô sẽ không bận tâm đến những chuyện này. Vậy nhưng anh lại đem cô lên lòng bàn tay mặc sức trêu đùa, đưa cô ra ánh sáng rồi lại nhấn chìm cô xuống bằng những hoài nghi. Nó đau đớn hơn tất thảy.

“Lục Thiếu Quân, anh có biết không, cho người khác hy vọng và dập tắt nó còn đau hơn hành hạ đến trăm lần.” Đỗ Hiểu Linh mường tượng lại nụ cười khinh ghét của Lục Thiếu Quân lòng tự nhủ thầm mà bật cười trong nước mắt.

….

Trong phòng làm việc của Lục Thiếu Quân, anh nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, hình ảnh Lục Tư Phàm cầm lấy tay Đỗ Hiểu Linh lấy phương án thiết kế trên cầu thang bộ đập vào mắt. Anh cười khểnh:

“Quả nhiên, quả nhiên cô là người của hắn.” Lục Thiếu Quân rít lên, đưa tay đập thẳng xuống bàn, chiếc bàn vì lực tác động quá mạnh mà rung lên khiến cho trà trên bàn cũng đổ gần hết.

“Đỗ Hiểu Linh, nếu đã như thế cô đừng trách tôi tàn ác.” Nói xong câu này, anh ấn chuông gọi cho Phạm Bảo Trung:

“Cậu gọi Đỗ Hiểu Linh lên gặp tôi.”

“Vâng, thưa Lục tổng.”

Một lát sau, Đỗ Hiểu Linh xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Lục Thiếu Quân. Viền mắt cô vẫn hoe hoe đỏ và chiếc áo vẫn còn sót lại vết bẩn của việc bị ném trứng.

Vừa thấy cô, Lục Thiếu Quân nhìn cô đầy chán ghét nói:

“Cô làm nhà mẫu cho tôi. Đây là phương án đã được tôi thông qua, một chút cũng không được sửa nhớ chưa?” Lục Thiếu Quân hét to lên.

Đỗ Hiểu Linh vốn biết thiết kế đó có lỗi sai, nhưng nhớ lời Lục Tư Phàm cô cũng không có thêm ý kiến gì, bèn đưa tay ra hiệu:

“Vâng. Tôi biết rồi!”

Thấy Đỗ Hiểu Linh không phản đối, Lục Thiếu Quân có chút nghi ngại, nhưng ngay lập tức anh lại bỏ mối nghi ngờ đó xuống, chán ghét đuổi cô đi:

“Đi đi. Trong ba ngày phải hoàn thiện toàn bộ.”



Đỗ Hiểu Linh gật đầu ra ngoài. Trong phòng, còn lại một mình, Lục Thiếu Quân ngồi xuống chiếc ghế xoay tròn một vòng rồi tự hỏi:

“Hừm… Không lẽ cô ta lại thiếu tinh tế đến vậy?”

…..

Trong vườn nhà họ Lục, Tiểu Thành buồn chán mang tranh ra vẽ, nhưng vẽ tới vẽ lui cậu bé vẫn chẳng vui vẻ được, thỉnh thoảng mắt liếc về phía cổng như chờ mẹ trở về nhà.

“Cậu chủ nhỏ! Trời còn nắng, cậu vào nhà đi!” Hạ Quân Dao tiến đến, trên tay mang theo một hộp quà nhỏ.

“Bà Quân Dao, bà cầm gì thế?” Tiểu Thành tò mò hỏi.

Hạ Quân Dao ngó quanh một hồi, cuối cùng nhận thấy không có ai mới nói:

“Mấy hôm nay không gặp mẹ Hiểu Linh chắc rất nhớ phải không? Đây là quà mẹ Hiểu Linh làm cho cháu. Bí mật nhé!”

Tiểu Thành vừa nghe thấy thế hai mắt sáng lên, cậu bé đón lấy món quà trên tay của Hạ Quân Dao, thích thú mở ra.

“Oa! Oa! Đẹp quá!” Tiểu Thành reo lên.

Trên tay cậu bé là một mô hình nhà tí hon vô cùng tinh xảo, bên cạnh còn có một cái nhãn nhỏ ghi: “Nhà của chúng ta”.

“Cậu chủ nhỏ, chuyện này nhất định bí mật đấy nhé!”

“Cháu biết rồi mà.” Tiểu Thành cười híp mí. Cậu bé ôm mô hình nhà chạy vội vào phòng muốn giấu làm của riêng.

“Oạch!”

“Tiểu Thành không sao chứ?” Lục Tư Phàm từ xa thấy Tiểu Thành bị ngã bèn kêu lên.

Tiểu Thành ngã dập mông hơi đau liền phụng phịu đứng dậy, nhưng ngay lập tức ôm cái mô hình vào lòng.

“Phù. May quá, không sao cả.”

“Có cái gì mà giữ thế Tiểu Thành?” Lục Tư Phàm cười cười, liếc mắt nhìn về cái mô hình tinh xảo.

“Hứ, bí mật, không thể cho bác biết.” Nói xong thì Tiểu Thành lại vội vã chạy về phía phòng mình.

“Thằng nhóc này… thú vị thật.” Lục Tư Phàm cũng đứng lên, rời khỏi bãi cỏ, tới tập đoàn.

…..

Thoắt cái đã đến ngày giao mô hình mẫu. Hai đội cùng nhau đấu một trận quyết định trước mặt hội đồng quản trị và các cổ đông. Ngay cả ông nội Lục cũng tới.

“Lục tổng, theo như tin dò thăm dò của tôi, bên phía giám đốc Tư Phàm quả nhiên dùng thiết kế đó, không hề thay chất liệu.”

Phạm Bảo Trung cất tiếng nói báo cáo với Lục Thiếu Quân.

“Quả nhiên… Cái thiết kế đó vốn thật sự rất tốt, chỉ là vấn đề nó không phù hợp với khí hậu giàu ẩm của toàn nhà nơi thành phố thông minh. Nơi đó quá ẩm, chất liệu nội thất phải thuộc hàng chống nước, không chỉ có thế, tầng cao nhiều sương, ánh sáng màu sắc cũng phải đổi.”

Lục Thiếu Quân nhàn nhạt nói. Cảm giác mọi thứ đều đã dự liệu sẵn nhưng lòng vẫn khó chịu khi nghĩ Đỗ Hiểu Linh thật sự phản bội anh.

“Lục tổng, tới giờ rồi.” Phạm Bảo Trung liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ chính là lúc quyết định xem ai sẽ giành chiến thắng, đạt được tín nhiệm trong lòng ông nội.

Lục Thiếu Quân bước vào trong phòng họp, Lục Tư Phàm cũng đã đến:



“Em trai, anh chờ đón phần trình diễn của em.” Lục Tư Phàm ngạo mạn nói.

“Được. Cùng xem trò vui.”

…..

Lục Thiếu Quân đứng lên tự mình trình bày mô hình nhà mẫu ngay sau đó. Ở một bên, ông nội Lục gật gù liên tục:

“Lục Thiếu Quân, cháu làm tốt lắm.”

Ông nội Lục vừa khen thì các cổ đông cũng gật gù theo. Tiếng vỗ tay cũng vang lên rầm rầm trong căn phòng họp.

Lúc này Lục Tư Phàm bắt đầu bước lên trước màn hình máy chiếu, còn thư ký phía sau mang theo bộ mô hình được phủ một tấm lụa không rõ thế nào.

“Mời giám đốc Lục.” Trình Nhã Thanh cất tiếng, cô là người phụ trách hậu cần hôm nay.

Lục Tư Phàm rất bình tĩnh. Trước sự thuyết phục trong thiết kế của đối thủ Tư Phàm chẳng có vẻ gì là lo lắng. Lục Thiếu Quân lẩm bẩm:

“Thiết kế đẹp mà không tiện ích, lại không phù hợp với cái gọi là kết cấu tổng thể thành phố thông minh thì sao có thể thắng nổi.”

Lục Tư Phàm nhếch môi. Anh ta bật slide.

“Mời ông nội, các cổ đông và thành viên ban giám đốc cùng xem xét thiết kế của đoàn đội chúng tôi. Các vị cũng biết, thứ khiến cho nhà còn được gọi là tổ ấm chính bởi sự bình yên và cảm giác ấm cúng mà nó mang đến. Bên cạnh tính thẩm mỹ, tiện lợi, hiện đại thì thứ quan trọng nhất mà người mua nhà muốn tìm kiếm chính là cảm giác này…”

Lục Tư Phàm vừa nói, vừa bật lên máy chiếu bản vẽ thiết kế nội thất căn hộ mẫu, đồng thời, thư ký của anh ta là Lương Chính Hùng lật tấm vải lụa ra để cho tất thảy thấy sự hiện thực hóa thiết kế căn hộ trên mô hình mẫu.

Nó hoàn toàn khác so với bản mà Lục Thiếu Quân đưa cho Đỗ Hiểu Linh.

Nói cách khác nó vượt xa cả bản thiết kế mà Lục Thiếu Quâ vừa trình bày.

“Trời ạ! Thiết kế này cũng thông minh quá đi, đơn giản hóa toàn bộ nội thất nhưng lại mang cảm giác ấm cúng, tối đa không gian chơi và sinh hoạt.” Phạm Bảo Trung không nhịn được mà khen ngợi.

“Đúng như vậy. Nội thất đẹp thôi chưa đủ, tiện ích thôi chưa đủ, còn cần phải cho cảm giác gia đình như thế này, cũng cần phải tối đa hóa diện tích cho căn nhà thêm rộng rãi. Giám đốc Tư Phàm thật quá lợi hại rồi.” Vương đổng cất tiếng trong khi những cổ đông khác cũng gật gù khen ngợi không ngớt.

Lục Tư Phàm trình bày thêm mấy điều, nhưng Lục Thiếu Quân tai đã ù đi, ánh mắt tăm tối.

Ván này anh thua chắc rồi.

Lục Tư Phàm rời khỏi bục trình chiếu, anh ta đi ngang qua Lục Thiếu Quân nói nhỏ vào tai anh:

“Hiểu Linh cô ấy không ngốc, không dễ bị lừa.”

Nói xong anh ta vỗ nhẹ vào vai Lục Thiếu Quân rồi trở về chỗ ngồi.

…..

Trở về nhà, Lục Thiếu Quân thật sự như phát điên. Anh vừa tới nhà đã chạy đi tìm Đỗ Hiểu Linh:

“Tìm ngay cho tôi Đỗ Hiểu Linh! Tìm cho tôi!”

Lục Thiếu Quân điên cuồng đi khắp các phòng. Anh đẩy cửa bước vào căn phòng của Tiểu Thành.

“Ba, ba làm gì thế?” Tiểu Thành bị giật mình, quay lại nói, giọng có chút giận dỗi.

Lục Thiếu Quân định nói gì đó. Nhưng đập vào mắt anh là mô hình trên bàn vẽ của Tiểu Thành.

Nó giống hệt mô hình của Lục Tư Phàm.