Chương 3: Bản năng làm mẹ

Lục Thiếu Quân khẽ gật đầu đáp lại mẹ mình xác nhận chiều nay anh đi tàu xuống phương Nam. Đỗ Tuyết Kỳ lặng yên trên bàn ăn, không đáp lời cũng không dám xen vào, chỉ tỏ vẻ săn sóc Tiểu Thành.

“Tiểu Thành, mau ăn đi con!”

Đỗ Tuyết Kỳ cất tiếng ngọt ngào, bao năm nay cũng thật cực cho cô ta khi phải đóng vai hiền thê lương mẫu. Tiểu Thành ngồi trên ghế, chân tay không yên, thân thể mảnh khảnh, yếu ớt. Thằng bé nhìn thấy đồ ăn mà lắc đầu quầy quậy:

“Con không ăn. Muốn mẹ Hiểu Linh cho con ăn cơ. Hu hu…”

Tiểu Thành là kết quả của lần Đỗ Hiểu Linh say rượu vào bốn năm trước khi nghe thấy tin hôn sự của mình và Lục Thiếu Quân bị đổi sang cho chị gái là Đỗ Tuyết Kỳ. Vì sự cố này mà chuyện cưới xin của Tuyết Kỳ bị lùi lại cả năm.

Nhớ năm đó, Cụ Cố nhà họ Lục cần xung hỉ để qua trận ốm nặng, nhất định muốn đón chắt nội về nhà họ Lục. Vì chuyện này mà dẫn đến Đỗ Tuyết Kỳ cùng mẹ cô ta cưỡng ép Hiểu Linh để đoạt con. Tiểu Thành trở thành con chính thức trên giấy chứng sinh của Tiểu Thành, rồi thông qua đó gả vào nhà họ Lục.

Nhưng máu mủ vốn rất thiêng liêng, từ nhỏ Tiểu Thành ốm đau bệnh tật, lúc nào cũng chỉ ngoan khi ở cạnh Đỗ Hiểu Linh. Dù không ai nói với thằng bé, nó cũng nhất định muốn gọi Đỗ Hiểu Linh bằng mẹ.

“Tiểu Thành, mẹ mới là mẹ của con...cô ta không phải.”

Đỗ Tuyết Kỳ cất tiếng nhắc nhở. Lúc này có Thiếu Quân ở đây cô ta không dám dùng lời lẽ nặng lời. Nhưng Thiếu Quân rất chán ghét Tuyết Kỳ, anh nhếch môi nói:

“Thằng bé nói đúng mà!”

Nói xong thì anh đứng lên, xoa đầu con trai lần nữa, xách cặp tài liệu đi ra khỏi nhà. Quản gia nhanh chóng đi theo, cùng Thiếu Quân lên chiếc xe ô tô rời đi.

Lục Thiếu Thành vừa đi khuất, Đỗ Tuyết Kỳ lòng tràn đầy căm phẫn. Cô ta oan ức quay sang nói với Tô Tố Như:

“Mẹ! Mẹ xem anh ấy, xem Tiểu Thành…”

Tô Tố Như ngừng muỗng canh đang uống dở, ánh mắt sắc bén quét một lượt rồi dừng trên người Tiểu Thành:

“Bà nội nhắc lần cuối, mẹ Tuyết Kỳ mới là mẹ của con. Còn con câm kia không là gì cả. Liệu hồn mà cư xử nếu không bà nội và mẹ Tuyết Kỳ sẽ bỏ mặc con. Tiểu Thành nhớ chưa?”

Đỗ Hiểu Linh lúc này lê bước từ căn hầm dưới nhà bước qua. Những lời này nhanh chóng lọt vào tai.

“Không phải đâu. Ba cũng nói con đúng.”

Tiểu Thành ngang ngạnh đáp trả. Tô Tố Như bị cháu nội phản đối thì nóng giận, lại liếc thấy Đỗ Hiểu Linh bên ngoài bậc cửa. Bà ta rít lên:

“Ai dạy cháu cãi lời bà nội? Cái ngữ câm kia sao có thể là mẹ cháu cơ chứ. Nhà họ Lục là danh gia vọng tộc, loại câm như cô ta còn không bằng người ở. Tiểu Thành lớn rồi, sau này cũng nên tự chăm sóc, đừng có tới tìm cô ta. Để bà nội và mẹ Tuyết Kỳ chăm sóc cho cháu.”

Đỗ Hiểu Linh đau lòng cho chính mình, cũng đau lòng thay cho con trai mình, cô thực sự quá đỗi chua xót.

Cô mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày để sinh ra con trai. Nhưng một lần cất tiếng gọi con cũng không được, trái lại, một người phụ nữ xa lạ lại có thể ngọt ngào ôm con mình mỗi ngày, gọi nó là con, bị người ngoài tước đoạt quyền làm mẹ, còn nhiều lần dùng những lời lăng mạ sỉ nhục mình, gieo rắc vào lòng con mình sự coi thường và khinh ghét chính mẹ đẻ.

Trong vô vàn nỗi đau, có lẽ nỗi đau này là sâu sắc nhất.

“Con ăn xong chưa nào? Con câm kia, mau lấy cho thằng bé cốc nước!”

Một lời Đỗ Tuyết Kỳ nói với Tiểu Thành, quay sang nói với Đỗ Hiểu Linh. Cô tái mặt. Ấm ức mà không thể phản bác. Tất cả cứ như nhát dao đâm vào tim Đỗ Hiểu Linh vậy.

Rốt cuộc thì trong gia đình này, cô không bằng một con ở giống như lời Tô Tố Như vừa nói, sống câm lặng nhìn con bị kẻ khác đường đường chính chính cướp đi mà lại không thể lên tiếng, không thể tỏ thái độ

“Cô lại điếc luôn đấy à? Không nghe mẹ thằng bé nói à? Mang nước ra đây!”

“Mẹ đừng giận. Cái ngữ ấy vừa đần vừa câm, có khi còn chưa hiểu những gì mẹ nói đâu.”

Tô Tố Như chẳng bao giờ chịu buông tha cho Đỗ Hiểu Linh, tìm được cơ hội nào, bà ta sẽ lại tổn thương Đỗ Hiểu Linh lần đấy. Đỗ Hiểu Linh thân thể bầm tím, má sưng mọng sau trận đòn đêm qua. Cô lật đật bê khay nước lên nhà, cẩn trọng đặt xuống bàn ba cốc. Rồi ánh mắt tràn đầy lưu luyến, cô ngước nhìn về phía con trai, ao ước một lần ngồi đó mà cùng con ăn cơm.

“Mang nước lên rồi thì mau cút đi. Nhìn mày kìa người không ra người, ngợm không ra ngợm. Đừng để tao phải ngứa mắt với mày. Mất cả khẩu vị!”

Đỗ Tuyết Kỳ chì chiết rồi đuổi Đỗ Hiểu Linh như đuổi tà. Đỗ Hiểu Linh khuôn mặt không biến sắc. Mọi tổn thương dường như đã quá quen, lầm lũi rời ra ngoài.

“Con không thích cô, cô cũng không phải mẹ con.”

Tiểu Thành đột nhiên cất tiếng. Cậu bé đẩy Đỗ Tuyết Kỳ ra rồi xô đổ cả cốc nước trên bàn.

Lục Thiếu Thành chạy lại đến bên cạnh Đỗ Hiểu Linh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn hồng hào và mềm mại bám lấy chiếc quần đã sờn trên người Đỗ Hiểu Linh, ánh mắt đầy vẻ tự vệ hướng về phía Đỗ Tuyết Kỳ và Tô Tố Như.

Đỗ Tuyết Kỳ bị đẩy ra. Cô ta tức lắm. Nhưng lúc này có mẹ Tô Tố Như ở đây, cô ta không dám nặng lời với Lục Thiếu Thành, cố nặn ra một nụ cười vẹo vọ mà nói:

“Tiểu Thành ngoan, mau lại đây với mẹ nào!”

Nhưng Lục Thiếu Thành vẫn không buông Đỗ Hiểu Linh ra. Trái lại cậu bé còn túm chặt đôi chân của Hiểu Linh hơn khiến cho cô cảm thấy ở đó nóng và ướt bởi mồ hôi tay của con.

“Đỗ Hiểu Linh, cô có cút ra không? Là cô dạy hư thằng bé.”

Tô Tố Như ác độc tiến đến, kéo tay Lục Thiếu Thành ra, một bên tận lực xô ngã Đỗ Hiểu Linh.

Bị mất đà, Đỗ Hiểu Linh ngã lăn ra đất, tay đập cả vào chiếc bình hoa khiến nó rơi xuống vỡ choang.

“Nổi loạn thật rồi, cái nhà này loạn thật rồi!”

Tô Tố Như chì chiết, Lục Thiếu Thành sợ hãi. Hai mắt cậu bé long lanh nước, chỉ chực trào ra. Bàn tay cũng bị Tô Tố Như nắm lấy đỏ ửng.

Đỗ Hiểu Linh lồm cồm bò dậy, dùng tay mình lau nước mắt cho con trai, nhưng bàn tay vừa chạm tới làn da mỏng manh ấy đã bị một bàn tay khác kéo ra thô bạo.

“Cút! Cô có cút đi không?”

Tô Tố Như trừng mắt. Lục Thiếu Thành sợ quá khóc ầm lên:

“Mẹ, con muốn mẹ cơ. Con muốn mẹ Hiểu Linh cơ. Bà nội ác lắm, bà nội làm con đau.”

Tô Tố Như nghe Lục Thiếu Thành nói không kìm được cơn giận, bà ta đưa tay vỗ vào mông cậu bé.

“Bốp, bốp, bốp!”

Ba cái liên tiếp cùng cơn giận giữ:

“Tiểu Thành, ai dậy cháu chống đối bà? Cháu giỏi quá rồi, để xem bà trừng trị cháu ra sao?”

Đỗ Hiểu linh nhìn con trai bị đánh thì chua xót, cô vội vã chắn lên trước cậu bé, đẩy Lục Thiếu Thành ra sau, miệng ú ớ:

“O...au...au...o….au…”

Ánh mắt hoảng hốt van lơn, đầu lắc qua lắc lại vội vã liên tục như muốn nói “Đừng mà, đừng đánh Tiểu Thành, đừng mà, đừng đánh Tiểu Thành.”

“Hu..hu...Bà nội đánh Tiểu Thành, Tiểu Thành không chơi với bà nội nữa. Tiểu Thành sẽ nói với ba. Bà ác lắm!”

Dương Tuyết Kỳ hai mắt mở lớn, kinh ngạc chứng kiến. Đỗ Hiểu Linh chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, cô chỉ nhìn Lục Thiếu Thành mà xua xua tay ra hiệu cho con trai đừng nói nữa.

“Loạn rồi, nổi loạn cả rồi. Tiểu Thành, cháu bị người đàn bà này dạy hư. Nếu hôm nay bà không cho cháu một bài học, bà không phải là chủ cái nhà họ Lục này.”

Tô Tố Như hai mắt long lên sòng sọc. Bà ta lôi Lục Thiếu Thành ra, đưa cho Lục Tuyết Kỳ rồi nói:

“Tuyết Kỳ, mang Tiểu Thành nhốt vào phòng.”

“Người đâu? Mang con đàn bà này cho vào kho đánh cho tôi!”