Chương 13: Đừng ảo tưởng

Xe dừng trước cổng bệnh viện, Tiểu Thành vui vẻ dắt theo ba mình vào trong phòng bệnh của Đỗ Hiểu Linh. Vừa nhìn thấy con trai, Đỗ Hiểu Linh hai mắt sáng lấp lánh, tưởng như mọi hy vọng và niềm vui đồng loạt được thắp lên vậy!”

“Mẹ Hiểu Linh!” Tiểu Thành ùa vào lòng mẹ mình.

Ánh mắt Đỗ Hiểu Linh quét qua Lục Thiếu Quân có chút kiêng dè. Nhưng anh không nói gì, chỉ để ở đó một tập văn kiện trên bàn rồi đi ra ngoài.

“Nhanh lên nhé! Ba chờ ngoài cổng!”

Nói xong xoay người rời đi,, Lâm Duy Kiên đứng bên ngoài canh cửa.

Tiểu Thành trong này vui vẻ lắm. Cậu bé nói:

“Mẹ, mẹ biết không? Hôm nay cả bà nội và cô Tuyết Kỳ đều rời khỏi nhà rồi. Con nghe bà Khắc Tư nói phải đi mấy tháng lận.”

Đỗ Hiểu Linh hơi nhíu mày lại có vẻ như không hiểu. Nhưng Tiểu Thành cũng không bận tâm. Cậu bé mang màu và giấy ra vẽ. Thực ra cách thức chung sống của Tiểu thành và mẹ khá đơn giản. Chỉ cần có mẹ ở đó, cậu đủ vui vẻ rồi, còn Đỗ Hiểu Linh, cô luôn thấy hạnh phúc khi Tiểu Thành ở trước mặt mình vẽ tranh.

“Con lấy giấy ở đây vẽ được không?” Tiểu Thành vừa nói vừa đưa tay cầm vào tập văn kiện trên bàn.

Vừa thấy thế, Đỗ Hiểu Linh vội vã kéo lại, khuôn mặt biểu thị không được nhưng vì không nói ra được nên cô phải hành động trước.

Không ngờ, tập văn kiện không có cài, nó rơi ra. Đỗ Hiểu Linh cuống cuồng cúi người nhặt lên.

“Bản thiết kế khu vui chơi liên hoàn cho trẻ em?” Đỗ Hiểu Linh hơi nhíu mày.

Cô định đưa bút sửa vài nét. Nhưng rồi lúc này Tuyết Kỳ không ở đây, cô mà sửa sẽ bị phát giác.

Cô liền lấy một tờ giấy trắng khác, vẽ tranh cùng với Tiểu Thành. Lòng hy vọng thông qua cách này Lục Thiếu Quân sẽ hiểu.

Mà ở bên ngoài, qua cửa nhỏ phòng bệnh, Lục Thiếu Quân đã nhìn thấy tất cả.

…..

Thoắt cái cũng đã qua một tuần nữa, Đỗ Hiểu Linh xuất viện trở về nhà. Căn nhà họ Lục lúc này không có Tô Tố Như hay Đỗ Tuyết Kỳ, Đỗ Hiểu Linh một khắc thấy thật nhẹ nhõm. Ngay cả Tiểu Thành cũng thế.

Mỗi sáng, cậu bé đều ngồi ăn rất vui vẻ, ăn xong cả hai sẽ cùng nhau ra vườn chơi, hoặc ngồi ở bên cửa sổ vẽ tranh. Những lúc như vậy người trong nhà đều không làm phiền hai mẹ con bởi vì nhiều năm như vậy, mọi người đối với Đỗ Hiểu Linh cũng có lòng cảm thông nhất định.

“Tiểu Thành!”

Lục Thiếu Quân cất tiếng gọi con trai. Vừa nghe thấy tiếng ba mình cậu bé vội vàng chạy lại. Đỗ Hiểu Linh thì không bởi vì cô biết anh có phần chán ghét cô.

“Ba! Ba không đi làm sao?”

Tiểu Thành hiếu kỳ hỏi. Lục Thiếu Quân từ từ ngồi xuống xoa đầu con trai.

“Hôm nay ba sẽ ở nhà chơi với Tiểu Thành. Không có bà nội ở nhà Tiểu Thành sẽ buồn phải không?”

“Con không buồn. Có mẹ Hiểu Linh chơi cùng con, còn dạy con vẽ. Con…” Tiểu Thành nói một hồi cuối cùng phát hiện chính mình lỡ lời cậu bé lập tức nín bặt.

Lục Thiếu Quân cau mày lại, anh nhìn về phía Đỗ Hiểu Linh phía kia, ánh mắt thâm trầm đầy dò xét.

Đây là Tiểu Thành được dạy như vậy hay chính trong thâm tâm cậu bé cảm nhận như thế? Lục Thiếu Quân có chút nghi ngại.

“Tiểu Thành, con tiếp tục vẽ tranh đi! Ba cần nói chuyện với Đỗ Hiểu Linh một chút.”

Lục Thiếu Quân đứng lên khỏi chỗ con trai mình. Đôi chân dài bước về phía Đỗ Hiểu Linh.

“Theo tôi vào thư phòng!” Lục Thiếu Quân nhàn nhạt cất lời.

Đỗ Hiểu Linh cúi mặt, đôi mi dài cong tuyệt đẹp hơi chớp chớp. Một chút lo lắng len lỏi vào khiến cho đôi vai khẽ run lên. Dáng vẻ lúc này đã có da có thịt hơn khoảng một tháng trước nhưng vẫn mỏng manh. Cô vội vàng bước theo Lục Thiếu Quân. Vì chân anh rất dài nên cô phải đi thật nhanh mới đuổi kịp.

Cánh cửa thư phòng vừa đóng lại, Lục Thiếu Quân đã tóm lấy người Đỗ Hiểu Linh ấn cô vào một cái ghế. Động tác nhanh và bất ngờ khiến cho Đỗ Hiểu Linh sợ quá mà kêu ú ớ mấy tiếng.

“Thật là… Cái âm thanh này!” Lục Thiếu Quân có chút khó chịu. Anh không nhịn được mà than vãn.

Đỗ Hiểu Linh hai má nóng bừng. Cô vừa sợ vừa xấu hổ. Cô biết bản thân không chủ động phát ra những âm thanh không ra sao ấy.

“Hừm… Cô có thể ở gần Tiểu Thành nhưng cô phải biết thân phận của mình chứ!” Lục Thiếu Quân vừa nói, tay vừa túm chặt lấy vai đang run lên của Đỗ Hiểu Linh. Chính anh cũng không hiểu vì sao cứ đối diện với cái khuôn mặt yếu đuối, mong manh này của cô anh lại giận dữ. Có lẽ bởi vì nó quá giống, quá giống với người con gái ấy.

“Thật ngớ ngẩn! Trò chuyện với một con câm thật không có ích gì cả!” Sau khi gắt gao túm lấy vai của Đỗ Hiểu Linh, Lục Thiếu Quân tự mình mắng chính mình.

Lục Thiếu Quân đưa tay lên cầm lấy cằm của Đỗ Hiểu Linh, đột nhiên gió thổi, mái tóc khẽ bay ra, để lộ vết sẹo nhỏ trên trán. Chính là vết sẹo hôm trước cô tự đập đầu để giữ mình tỉnh táo. Lục Thiếu Quân cau mày một cái rồi đẩy cô ra.

“Hừm! Đi pha cho tôi tách trà. Còn nữa… Cô có thể chơi với Tiểu Thành, nhưng phải biết khuyên nó tôn trọng bà nội.”

Lục Thiếu Quân vừa cất tiếng thì quay người rời vào bàn làm việc. Trên bàn, bức tranh của Tiểu Thành vẫn được đặt ở đấy. Bức tranh về một khu vui chơi.

Đỗ Hiểu Linh lách mình đi ra khỏi phòng, xuống bếp pha trà. Lúc này trong phòng làm việc, điện thoại của Lục Thiếu Quân cũng rung lên.

“Thiếu Quân, Trần Du Lan có chuyện rồi!” Từ đầu dây bên kia, tiếng một người đàn ông vội vã nói.

Lục Thiếu Quân khuôn mặt lập tức biến đổi, vô cùng lo lắng và khẩn trương

“Chuyện gì?”

“Trần Du Lan tỏ tình với Lăng Tuấn Dương nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối, buồn bã say rượu bị chú Trần giam lỏng tại nhà rồi!” Tiếng người đàn ông cất lên.

Lục Thiếu Quân hai mắt đỏ lửa, bàn tay nắm chặt lấy cái điện thoại như muốn bóp nát nó.

“A! Rầm!” Lục Thiếu Quân gầm lên như một con thú điên, bàn tay đập thẳng xuống bàn.

Vừa lúc đó Đỗ Hiểu Linh mang trà tới.

“Cút! Cút ngay!” Lục Thiếu Quân vừa thấy cô thì gầm lên, anh đư atay gạt vào khay trà trên tay Đỗ Hiểu Linh.

“Choang!” Tiếng ly trà vỡ tan dưới nền đá hoa cương. Nước trà nóng bỏng đổ thẳng vào tay Đỗ Hiểu Linh, lập tức đỏ ửng lên.

“Cút!” Lục Thiếu Quân lần nữa quát. Ánh mắt long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Đỗ Hiểu Linh bị phỏng lại bị quát, cả người run lên, co rúm lại, không nhịn được nước mắt rơi xuống. Cô xoay người đi, giọt nước mắt rơi trúng tay Lục Thiếu Quân.

“Khóc?” Lục Thiếu Quân đột nhiên túm lấy tay cô kéo lại.

Anh nhìn cô gắt gao hồi lâu, ánh mắt vẫn không dịu xuống một chút nào.

“Cô thấy mình đáng thương sao?” Lục Thiếu Quân nghiến răng rít lên, viền mắt đỏ ửng.

Anh nghĩ đến cái tên Trần Du Lan đang đau khổ ở nước ngoài vì một gã đàn ông khác thì tim như bị ai đó bóp nghẹn lại đau đớn.

“Đỗ Hiểu Linh, đừng có ảo tưởng tôi tốt với cô! Cô không xứng!” Lục Thiếu Quân tiếp tục mắng. Vừa mắng tay anh vừa bóp lấy cổ Đỗ Hiểu Linh. Cô đau đến không thở được, ánh mắt gần như van xin. Mái tóc xổ tung ra chạm vào bàn tay Lục Thiếu Quân, ôm lấy khuôn mặt hoảng loạn.

Đối diện với khuôn mặt đang sợ hãi tột độ đó, Lục Thiếu Quân có chút dao động. Anh nới lỏng lực tay rồi hung hãn đẩu cô ra. Đỗ Hiểu Linh ngã dúi dụi trên nền, tay phỏng đè vào mảnh vỡ của chiếc ly cắt vào một vết, máu đỏ chảy ra.

“Chỉ là một tách trà thôi! Tự lo lấy mình đi!” Lục Thiếu Quân tức tối gắt lên, rồi không chờ Đỗ Hiểu Linh nói thêm gì anh hầm hầm bỏ ra ngoài.

“RẦM!”

Cánh cửa thư phòng đóng lại.

Đỗ Hiểu Linh ôm lấy cái tay phỏng của mình bật khóc nức nở.

Đúng, chỉ là một tách nước trà. Nhưng Đỗ Hiểu Linh thật sự tổn thương.

Những ngày qua cô đã nghĩ mọi thứ khác đi, anh dù không dịu dàng nhưng ít nhất cũng không tàn nhẫn đến vậy, lạnh lùng đến vậy.

“Đỗ Hiểu Linh, mày đúng là ảo tưởng.” Cô tự rủa chính mình. Cô đưa bàn tay rớm máu và bỏng rát ấy hất mái tóc ra phía sau, ngửa mặt lên trần nhà để nước mắt lặn ngược trở lại. Cô tự cười chua chát và chế giễu chính mình.