Chương 2: Bắt đầu [ nhị ]

Mi mắt xốc lên một

chút, trát động thật nhanh, chỉ cảm thấy sáng kinh người, khóe mắt cũng

chảy ra nước mắt, tiếp theo cảm nhận được ánh sáng tối chút, Đỗ Oánh

Nhiên mở mắt, ma ma mặc áo dài màu xanh thêu cúc vạn thọ, tóc mai sương

bạch, mím môi nhìn qua thần tình nghiêm túc, phất tay cho người đem bấc

đèn đèn thủy tinh dập tắt, ôn nhu nói với Đỗ Oánh Nhiên: “Tiểu thư cần

phải uống nước.”

Đỗ Oánh Nhiên ừ một tiếng, thanh âm mang theo

khàn khàn, Ngô ma ma nâng nàng, cho nàng dựa vào gối đầu phía sau, lại

phủ thêm chiếc chăn màu đỏ nhạt viền bạc bên góc thêu thúy trúc, Ngô ma

ma chải vuốt tóc dài của nàng, cuối cùng dùng một cây cây trêm gỗ mun

oản thành tà kế, vài sợi tóc rơi ở bên tai, ma ma đưa tay thay nàng đem

tóc vén đến sau tai.

Ngô ma ma làm việc chu toàn, từng là người

cũ bên người mẫu thân Đỗ Oánh Nhiên Tề thị, mới trước đây từ trong lửa

cứu Tề thị, lưng bị tổn thương, cổ cũng có dấu vết, từ đó đã bị đề bạt

thành đại nha hoàn của Tề thị, không biết có phải hay không bởi vì duyên cớ trên người bỏng, Ngô ma ma vẫn không có lập gia đình.

“Tiểu

thư cuối cùng cũng tỉnh.” Trong tay nha hoàn sơ song nha kế, thân váy

màu hồng thêu hoa nho đang cầm bình ô ngân hoa mai bước vào trong bình

phong, nhìn quanh, một đôi đôi mắt linh động “Buổi tối hôm kia, nhưng

làm nô tỳ hoảng sợ.”

Lúc này Đỗ Oánh Nhiên biết nha đầu này tên

là Hải Đường, thời điểm nhập phủ lão thái thái thưởng, tính tình sáng

sủa sinh động mang theo thiên chân. Lão thái thái cố ý thưởng cho Đỗ

Oánh Nhiên, hy vọng làm cho tiểu Oánh Nhiên lúc ấy ly khai phụ thân sớm

ngày giãn ra. Nha đầu kia cũng chính là nha hoàn đêm hôm trước nhìn

thấy. Dựa theo trí nhớ, Tề Chước Hoa đã lung lạc nàng.

Ngô ma ma

liếc liếc mắt một cái, tươi cười trên mặt Hải Đường cứng đờ, tròng mắt

vừa chuyển, thúy sinh sinh nói: “Ta đi nấu nước.” Buông siêu xuống, xoay người nhấc váy rời đi, Đỗ Oánh Nhiên nghe được thanh âm đẩy ra đại môn, nghĩ đến Hải Đường đã đi ra ngoài.

“Tiểu nha đầu bị ngươi sủng.” Sau khi Ngô ma ma thấy Hải Đường ly khai, nói.

Đỗ Oánh Nhiên cười yếu ớt, hai má bởi vì sinh bệnh gầy yếu hiện lên hai

điểm lê xoáy, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu, Ngô ma ma là lão

nhân theo bên người Tề Tu Dung cũng chính là mẫu thân của Đỗ Oánh Nhiên

từ khi còn ở Tề phủ, thấy Đỗ Oánh Nhiên hướng về phía mình cười không

nói lời nào, thở dài một hơi vỗ vỗ lưng bàn tay nàng, khuôn mặt bản

khởi: “Ngày đó tiểu thư đi tiểu đêm, Hải Đường cũng không biết khoác cho tiểu thư thêm kiện quần áo.”

Đỗ Oánh Nhiên biết Ngô ma ma cũng

chỉ là oán giận hai câu, Hải Đường là gia sinh con, trước kia Đỗ Oánh

Nhiên cũng thiên vị Hải Đường, Ngô ma ma vừa tức vừa bất đắc dĩ, Đỗ Oánh Nhiên nói: “Ma ma làm gì phải tức giận cùng nàng? Nàng dù sao cũng là

trong phủ.”

Ngô ma ma nghe Đỗ Oánh Nhiên nói lời này, có chút kỳ

quái liếc nàng một cái. Lời này cũng không như là Đỗ Oánh Nhiên trước

kia sẽ nói.

Đỗ Oánh Nhiên thấp giọng nói: “Ở quỷ môn quan đi qua một lần, có chút chuyện tự nhiên bất đồng lúc trước.”

Trên người Ngô ma ma chợt lạnh, nghĩ đến lúc trước nghe Hải Đường nói hơn

nửa đêm tiểu thư không ngủ được, mặc trung y ngồi trước kính trang điểm, lúc ấy nghe được còn làm cho Ngô ma ma tức giận phát tác Hải Đường, lúc này vội vàng bưng kín miệng Đỗ Oánh Nhiên, nói: “Nói cái gì quỷ không

quỷ, tiểu thư là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.”

Đỗ Oánh Nhiên nháy mắt mấy cái, nói: “Là ta nói sai. Chính là sau khi ta

bệnh nặng, vốn là sự tình hiểu rõ rồi, không còn là loạn thành một

đoàn.” Không đợi Ngô ma ma hỏi cái gì, đã nói: “Đúng rồi, ta ngủ hai

ngày?”

“Còn không phải sao, rốt cục vào sáng sớm hôm nay hạ sốt.

Đại phu nói đợi tỉnh lại thì tốt rồi, có thể có cái gì không khoẻ?” Ngô

ma ma thân thiết nhìn Đỗ Oánh Nhiên.

“Chính là trên người có chút dính.” Đỗ Oánh Nhiên nói.

“Hôm nay thời tiết tốt.” Ngô ma ma nói: “Nô tỳ cho phòng bếp chuẩn bị cháo

nóng, uống cháo nóng, đợi lát nữa lau thân mình thì tốt rồi.”

Từ

sau bình phong lại đi ra một nha hoàn, váy màu xanh bích thủy nửa cánh

tay thêu màu bạc, dung mạo không thể so với Hải Đường, trong ngày thường mím môi cũng không hay nói chuyện, là một nhất đẳng nha hoàn khác của

Đỗ Oánh Nhiên, Diên Vĩ. Diên Vĩ ước chừng là thời điểm tứ tuổi đi vào

bên người Đỗ Oánh Nhiên, cha mẹ Diên Vĩ một lòng khát cầu con trai, ngay cả lúc sinh bốn nha đầu, cuối cùng được con trai, ba nữ nhi liền đều

bán, Diên Vĩ là tam nha đầu trong nhà.

Bệnh nặng mới khỏi, tay

chân có chút bủn rủn, sau khi rửa mặt chải đầu thì đỡ tay Diên Vĩ, sau

khi đi lại hai bước, liền buông lỏng tay Diên Vĩ ra, tự mình ở trong nhà đi thong thả từng bước. Phòng ở trưng bày đơn giản, trên tường treo dao cầm, tượng điêu khắc hoa cỏ bằng gỗ hoàng lê, trưng bày tranh chữ,

tranh chữ cũng không xem như cao minh, chỉ là họa sĩ là Tề Chước Hoa

thôi. Trong tủ treo quần áo để đặt nhiều nhất đó là vũ phục Tề Chước Hoa đưa tới, Ngô ma ma thấy ánh mắt Đỗ Oánh Nhiên dừng trên tủ quần áo, vội vàng nói: “Tiểu thư bệnh nặng mới khỏi, tay chân nhuyễn, không thể

luyện vũ.”

Đỗ Oánh Nhiên cười cười, chỗ nàng hiện tại là triều

đại Ung triều, trong lịch sử sau Võ Tắc Thiên lúc Đường Trung Tông vào

chỗ, đánh cái vòng, nam nhân khởi điểm đánh hạ phiến giang sơn này là

điển hình khai quốc, sau khi đăng cơ phong hào Thái Hoà đế, làm cho

quanh thân tiểu quốc như Triều Tiên, giặc Oa trở thành phụ quốc của đại

Ung triều. Mở cấm biển, sùng văn thượng võ, làm cho cả đại Ung triều

mang theo sinh cơ bừng bừng. Như vậy vẫn không đủ, tỷ tỷ của hoàng đế

thứ hai Thuỵ Hoà đế, trưởng công chúa Nghi Hoà công chúa là xuyên qua

nữ, người này ở đại Ung triều mở vũ nhạc viện, đồng thời linh nhân không hề là tiện tịch, giống như ngôi sao đời sau, là được người truy phủng.

Nàng sáng tạo tiểu thuyết, họa trọn vở khúc được linh nhân suy diễn, thế nhân truy phủng. Mặt khác kinh thành thiết trí lục viện, thư viện, khoa học kỹ thuật viện, y thuật viện, binh thuật viện, vũ nhạc viện, nông

súc viện, trừ bỏ binh thuật viện không có nữ tính, các viện khác đều có

nữ tử nhập học, viện có nữ tử nhiều nhất đó là vũ nhạc viện. Trưởng công chúa còn làm rất nhiều chuyện, làm cho thời đại hiện tại chỗ Đỗ Oánh

Nhiên, thời đại Cảnh Hoà đế, nữ tử có thể ra ngoài giao du thậm chí nhập học, cũng không bị chu lý học ước thúc.

“Biểu tỷ có trở về sao?” Đỗ Oánh Nhiên hỏi, Tề Chước Hoa ở Vũ Nhạc viện tu tập, vốn Đỗ Oánh

Nhiên cũng không am hiểu vũ nhạc, đúng là bởi vì của nàng không am hiểu, Tề Chước Hoa mỗi khi thực nhiệt tâm dạy Đỗ Oánh Nhiên vũ đạo, còn tặng

rất nhiều vũ phục hoa mỹ.

“Đại tiểu thư trong lòng nhớ đến ngươi, sẽ trở về xem ngươi. Gần nhất đại tiểu thư vội vàng vũ khúc trên vạn

thọ tiết, nghĩ là thập phần bận rộn.” Ngô ma ma nghĩ Đỗ Oánh Nhiên tưởng niệm Tề Chước Hoa. Tề Chước Hoa đối với người bên người Đỗ Oánh Nhiên

ngoan hạ công phu một phen, ấn tượng Ngô ma ma đối với Tề Chước Hoa

không sai.

“Ân, ta biết nàng nhớ ta.” Đỗ Oánh Nhiên một tay phủ

trên án thư, mùi hương thoang thoảng đêm đó đã mất, mà là mùi thuốc hơi

chua xót quanh quẩn ở trong phòng. Nhắm mắt lại, đối với hương vị này,

mang theo hoài niệm. Nghĩ tới phụ thân khối thân thể này là đại phu, có

lẽ nàng có thể thử đi theo phụ thân làm nghề y.

“Ma ma không cần ở cùng ta.” Đỗ Oánh Nhiên nói: “Để cho Diên Vĩ, Hải Đường các nàng đến là tốt rồi, mẹ đi nghỉ đi.”

Ngô ma ma nhìn thoáng qua Diên Vĩ, nói: “Chiếu khán tiểu tỷ thật tốt, ta đi nhìn xem Hải Đường nha đầu kia đi nơi nào, đun nước cũng đun nửa ngày,

cũng không biết nhàn hạ ở đâu.”

Diên Vĩ cũng không phải người yêu nói chuyện, Đỗ Oánh Nhiên ngồi trên ghế bên bàn, màng mỏng vân vụ trong tầm mắt của nàng, cảm nhận được trên người có áo choàng rơi xuống, Đỗ

Oánh Nhiên nhìn Diên Vĩ, Diên Vĩ nhếch miệng nói: “Tới gần bên cửa sổ,

có gió.”

“Nghe bên ngoài tiếng gió, phải là trời mưa?” Thiếu một

Ngô ma ma vẫn ở bên cạnh nói chuyện, trong phòng có vẻ im ắng, có thể

nghe được cành lá cây cối trong sân bị gió thổi hoa hoa tác hưởng.

“Trời u u ám ám, có lẽ là trời muốn mưa.” Diên Vĩ nói.

“Tiểu thư.” Hải Đường cười khanh khách đẩy cửa ra: “Đói bụng đi.” Trên tay

bưng khay: “Uống chút cháo, đợi lát nữa ta lau thân mình cho ngươi.”

Đỗ Oánh Nhiên giương mắt nhìn thoáng qua Hải Đường, bình thường Hải Đường

không làm việc đó, đều làm cho Diên Vĩ đi làm, lúc này thấy nàng nháy

mắt mấy cái, Đỗ Oánh Nhiên cảm thấy sáng tỏ, nàng là có lời muốn nói.

Sau khi sinh bệnh cũng không có khẩu vị, cho dù rau xanh trước mặt ngon

miệng, cháo phẩm vị Đỗ Oánh Nhiên cũng có chút dùng không nổi, miễn

cưỡng dùng hơn phân nửa bát, liền ăn không vô. Hải Đường thanh thanh cổ

họng, đối với Diên Vĩ nói: “Vừa rồi ta đã phân phó nấu nước, ta vội tới

bên người tiểu thư. Ngươi cũng đi ăn một chút gì.”

Diên Vĩ nghe

lời Hải Đường nói, nhìn Đỗ Oánh Nhiên, sau khi thấy nàng gật đầu mới

thấp giọng lên tiếng thu thập bát, rời khỏi phòng. Điều này làm cho Đỗ

Oánh Nhiên càng xem trọng Diên Vĩ liếc mắt một cái, đợi đuổi đi Hải

Đường, Diên Vĩ là hữa dụng.

“Có cái gì muốn tránh Diên Vĩ nói cho ta biết?” Đỗ Oánh Nhiên nói.

Hải đường cười nói: “Vừa rồi ta hỏi thăm ra nhất chuyện đại sự, là cùng

tiểu thư có liên quan.” Đỗ Oánh Nhiên chú ý tới Hải Đường xưng hô, nói

rõ ra chỉ thời điểm có mình cùng Hải Đường, nàng đều tự xưng ta, ở thời

điểm có ngoại nhân mới có thể tự xưng nô tỳ.

Hải Đường thấy Đỗ

Oánh Nhiên không hưng trí giống bình thường, xinh đẹp tuyệt trần vặn một cái, miệng cũng đô lên, lại nghĩ tới Đỗ Oánh Nhiên sinh bệnh, lại cười

lên: “Là chung thân đại sự của tiểu thư đâu.”

Ánh mắt Đỗ Oánh Nhiên hơi hơi trợn to: “Là chuyện gì xảy ra, ngươi nói ta nghe.”

Hải Đường sinh sôi ứng tiếng: “Còn nhớ rõ lúc trước ngài đi theo phu nhân lễ Phật sao? Lúc ấy còn gặp phu nhân Mạnh phủ.”

Hải Đường vừa nói như vậy, Đỗ Oánh Nhiên chậm rãi hồi tưởng, quả nhiên có

chuyện này, mày hơi hơi nhăn lại: “Là thiếu gia Mạnh phủ?”

“Đúng

rồi.” Hải Đường cười vỗ vỗ tay: “Ta nghe được ngày đó Mạnh phu nhân lễ

Phật thấy tiểu thư liền vui mừng trong lòng, trùng hợp nhất là còn có

đại sư làm mai, nói là trời đất tạo nên một đôi, nghe nói đã định ra rồi đâu. Ta ngày đó thấy Mạnh phu nhân đó là người cực kỳ dễ thân đâu.”

Trong lòng Đỗ Oánh Nhiên là kinh đào hãi lãng, tuy rằng trưởng công chúa Nghi Hoà công chúa đề cao địa vị nữ tính, niên đại này ý tứ vẫn là cha mẹ

chi mệnh lời mai mối. Miễn cưỡng cười, khó trách ngày ấy xuống núi lại

gặp Mạnh phu nhân, vẻ mặt của nàng vui mừng lại cùng mình vô cùng thân

thiết.

“Cha ta biết chuyện này sao?” Đỗ Oánh Nhiên trầm ổn xuống

dưới, nàng muốn giống như mọi nữ tử bình thường ở thời đại này manh hôn

ách gả sao? Trong lòng có chút mê mang.

Hải Đường gật gật đầu:

“Nói là đã viết thư. Vị công tử Mạnh phủ kia, cũng thập phần có tài hoa. Nghe nói ở trong thư viện đọc sách đó là đứng đầu bảng, người cũng tuấn tú.” Nói tới đây, hai má Hải Đường ửng đỏ: “Đợi cho Đỗ lão gia vào

kinh, cũng sẽ định ra rồi.”

“Ngươi nha đầu kia, hỏi thăm nhưng

thật ra tường tận.” Hải Đường biết quá rõ ràng, cũng biết nhiều lắm, Đỗ

Oánh Nhiên nói chuyện mang theo chút ý điều chỉ.

“Chuyện của tiểu thư, ta tự nhiên để ở trong lòng.” Hải Đường ngọt ngào cười, nói như thế.