Chương 6: Học sinh mới

- Cảm ơn bà Tiểu Nguyệt.

- Tiểu mỹ nhân, giữa nàng với trẫm còn phải nói cảm ơn sao,nàng yên tâm ai dám ức hϊếp nàng,trẫm sẽ chém đầu hết..- Lãnh Nguyệt lấy tay làm dấu cắt cổ doạ người nói.

Hạ Ninh mỉm cười,thầm nghĩ nguyên chủ thật may mắn vì có người bạn tốt như vậy.Cô cũng sẽ thay nguyên chủ tốt với cô ấy,trân trọng tình bạn này.

- Ủa? sao phía sau chúng ta có thêm 1 cái bàn vậy,sao có bàn lại không có ghế..chuyên gì đây- Lãnh Nguyệt ngạc nhiên phát hiện.

- Tui cũng không biết..tui tưởng nó đã được đặt đây trong tuần tui nghỉ chứ.- Hạ Ninh nghe Lãnh Nguyệt nói cũng ngạc nhiên.

- Không có,cái bàn này mới được thêm vào hôm nay đấy..

- Đừng tò mò nữa,cô vào rồi kìa.

- Các em im lặng, trước khi làm bài kiểm tra hôm nay cô muốn giới thiệu với các em một bạn học mới.

Cô vừa nói, ở phía dưới đã vang lên tiếng nghị luận xôn xao.

- Trời đất, chuyện gì đây..còn một học kì nữa là thi đại học rồi, giờ ai lại chuyển trường.

không biết là con trai hay con gái nhỉ.

- Không biết có học giỏi không,hay lại là tên học tra, quậy phá bị trường khác đuổi qua đây..

- Cũng có thể lắm..

- Bạn học em vào đi - cô giáo nhìn ra cửa gọi người vào.

Lập tức một chiếc xe lăng chậm chạp tiến vào..

Các ánh mắt đều đổ dồn ra cửa,và sau đó là một mảng im lặng.

- Chào các bạn! Mình là Hàn Trì.Mong các bạn giúp đỡ.- Chàng trai ngồi trên xe lăng ôn hòa giới thiệu.

Sau 1 giây im lặng là một lần nữa cả lớp dậy sóng xôn xao.

- Mẹ của tôi ơi,thật là đẹp trai.

- Sao lại có người lớn lên đẹp trai như vậy.

- Lần đầu tiên tớ mới nhận ra còn có người đẹp trai hơn cả lớp trưởng.

- Cứ như minh tinh vậy

Nhiều cặp mắt si mê của các bạn nữ dành cho bạn học mới,dẫn tới các bạn nam hừ lạnh

- Đẹp trai được gì,cậu ta cũng là kẻ tàn phế.

- Không đi được,đẹp trai cũng là đồ bỏ đi.

Nghe những lời nói của các bạn nam, mấy cặp mắt si mê điều ngớ người, rồi thở dài tiếc nuối..

- Cậu ta đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc là tàn tật.- Lãnh Nguyệt cũng thở dài tiếc nuối.

Hạ Ninh liếc nhìn về phía cậu bạn mới một cái rồi tiếp tục đọc sách không nói gì.Cô nghĩ thầm: cũng bình thường thôi, ở kiếp trước của cô con trai ai cũng đẹp hơn nhiều,còn về cái chân nếu cậu ta không phải do bẩm sinh thì cô có thể chữa cho cậu ta đứng lên được, ở kiếp trước cô chữa không biết bao nhiêu người cũng từ tàn tật đứng lên được.

- Chỗ của em ở cuối lớp,đã chuẩn bị trước cho em cái bàn cao không có ghế phù hợp với em,em về xem thử có được không, nếu không cô sẽ nói ban dám hiệu đổi cho em cái bàn khác- cô vừa nói vừa chỉ xuống bàn cuối.

- Cảm ơn cô! Hàn Trì điều khiển chiếc xe lăng về phía cuối lớp.Vừa vào lớp cậu đã nghe được những lời bàn luận không tốt về mình, điều là ánh mắt tiếc nuối, thương hại,châm chọc.Cậu cười tự giễu, từ khi biết mình không thể đứng lên được nữa,cậu đã dần tập thói quen không quan tâm đến những ánh mắt của người khác dành cho mình,thậm chí trước khi quyết định tiếp tục đến trường để học,cậu cũng đã chuẩn bị tốt tin thần bị những bạn học dùng những ánh mắt, lời lẽ không tốt đối với mình.Tuy nhiên,Cậu đã liếc qua các bạn học trong lớp,ai cũng nhìn cậu chăm chú, chỉ duy nhất có 1 bạn lúc cậu vừa vào có liếc nhìn cậu 1 cái, rồi tiếp tục đọc sách của mình.Cậu rất ngạc nhiên,tuy chỉ là một cái ánh mắt ấy cậu nhận ra rõ ràng đó chỉ là ánh mắt bình thường của sự tò mò, không hề giống như những ánh mắt của các bạn xung quanh đang cẩn thận nhìn đánh giá cậu.

Thật trùng hợp cô giáo lại sắp chỗ ngồi cho cậu ngay phía sau lưng cậu ấy.Về chỗ của mình,cậu ngước nhìn người trước mặt,cậu ấy vẫn đang tập trung xem sách của mình.

- Ninh Ninh thì ra chỗ này là dành cho bạn học mới.- Lãnh Nguyệt vỗ vai Hạ Ninh vẻ mặt bát quái.- Cũng may cậu ấy ngồi phía sau mình, nếu mà ngồi trước mặt mình chỉ lo nhìn cậu ấy mà không tập trung học mất.

- Bình thường bà có tập trung học sau,không phải chơi game thì ăn kẹo,tệ hơn là ngủ gụt luôn.- Hạ Ninh không khách khí phản bác

- Ai nha... Tiểu mỹ nhân à,bà không thể tố cáo tui trước mặt trai đẹp như vậy chứ,lỡ cậu ấy nghe được thì còn đâu hình tượng của tui hả- Lãnh Nguyệt đưa tay bịt miệng Hạ Ninh

Hạ Ninh không nói gì nữa chỉ tập trung xem sách của mình.

Nhưng Lãnh Nguyệt lại không chịu im.- Ninh Ninh,bà không thấy cậu ấy đẹp trai sao,sao bà không phản ứng gì hết vậy. Chẳng lẽ bà....- Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Ninh với ánh mắt nghi ngờ.

- Bà đừng suy nghĩ lung tung,cậu ấy cũng bình thường thôi, có phải tui chưa thấy qua trai đẹp đâu.Ở đây lo nói,không lo xem lại bài chuẩn bị kiểm tra đi kìa.- Hạ Ninh không thèm ngẩn đầu lên nói.

- Lát nữa bà nhớ chiếu cố tui nha- Lãnh Nguyệt cười lay cánh tay Hạ Ninh

- Bà đi kêu người nghỉ học 1 tuần chiếu cố bà,thân tui còn chưa biết sau đây nè.

- Bà là học bá mà..không cần học cũng biết.- Lãnh Nguyệt cười nịnh nọt.

- Lo xem lại bài đi,tui không chắc đâu.- Hạ Ninh cau mày.