Cố Đình Xuyên nhìn thấy Hạ Thanh Trì bất lực nhắm mắt nằm trên giường, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, anh đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân có khả năng đã chạm đến vết thương của Hạ Thanh Trì.
Cố Đình Xuyên thở dài một hơi, anh gài từng chiếc cúc áo của Hạ Thanh Trì lại, sau đó đứng dậy, anh còn nhẹ nhàng đỡ Hạ Thanh Trì lên.
“Thật xin lỗi.” Cố Đình Xuyên ngồi bên cạnh Hạ Thanh Trì, thấp giọng nói.
Đây là lời xin lỗi hiếm hoi của Cố Đình Xuyên, mặc dù có hơi không quen, nhưng lời xin lỗi này lại là Cố Đình Xuyên cam tâm tình nguyện nói ra.
Nói xong, Cố Đình Xuyên đưa tay, muốn lau đi nước mắt trên gương mặt Hạ Thanh Trì, nhưng Cố Đình Xuyên vừa đưa tay ra, Hạ Thanh Trì lập tức né tránh như phản xạ có điều kiện, còn cảnh giác nhìn Cố Đình Xuyên.
Lúc này Cố Đình Xuyên mới biết hành vi vừa rồi của bản thân thật sự đã khiến Hạ Thanh Trì sợ hãi.
Hạ Thanh Trì vươn tay tự mình lau nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn Cố Đình Xuyên: “Muộn lắm rồi, xin anh về đi.”
Cố Đình Xuyên gật đầu, không nói thêm gì, đứng dậy rời đi, nhưng khi đi đến cửa phòng ngủ, Cố Đình Xuyên vẫn dịu dàng nói một câu: “Chuyện tối nay là tôi sai, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng Cố Đình Xuyên biến mất ở chỗ rẽ phòng khách, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Hạ Thanh Trì mới thật sự bình tĩnh lại, tê liệt ngồi trên giường.
Dáng vẻ vừa rồi của Cố Đình Xuyên thật sự đã khiến Hạ Thanh Trì sợ hãi, khiến cô không khỏi nhớ tới đủ loại chuyện đêm đó, Hạ Thanh Trì cuộn tròn ngồi trên giường, hai tay ôm lấy bản thân, cô bất lực khóc.
Lúc này Cố Đình Xuyên đã rời khỏi nhà Hạ Thanh Trì, anh đang ngồi trong xe, nhìn phòng ngủ của Hạ Thanh Trì trên lầu, đèn vẫn còn sáng, anh châm một điếu thuốc, hít một hơi, sự tức giận trong lòng không hề giảm bớt chút nào.
Nhìn nước mắt Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên cảm thấy trong lòng đau xót, sau đó nghĩ đến những gì bản thân vừa nói với Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên lập tức hận đến mức muốn cắn hết đầu lưỡi của anh, đây là lần đầu tiên Cố Đình Xuyên nảy sinh suy nghĩ muốn tát cho bản thân một cái.
Hạ Thanh Trì ở trên giường khóc một lúc, tâm trạng mới chậm rãi chuyển biến tốt lên, cô đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó mới kéo thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ, tắt đèn, cuộn mình trong chăn.
Có lẽ vừa rồi tinh thần quá căng thẳng, bây giờ đã thả lỏng, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, Hạ Thanh Trì nằm xuống một lúc đã ngủ thϊếp đi.
Mà cả đoạn thời gian này Cố Đình Xuyên đều ở dưới lầu nhìn, mãi đến khi phòng ngủ của Hạ Thanh Trì tắt đèn, Cố Đình Xuyên mới khởi động xe trở về nhà họ Cố.
Sáng sớm hôm sau Hạ Thanh Trì vẫn sinh hoạt như thường lệ, chẳng qua, Hạ Bảo Bối chú ý đến tâm trạng của Hạ Thanh Trì không tốt, trên đường hỏi cô vài lần, Hạ Thanh Trì đều gượng cười qua loa lấy lệ.
Hạ Thanh Trì đến Cố thị, tất cả mọi thứ ở đây đều giống như thường ngày, hoàn toàn không có gì khác thường, chẳng qua trong lòng Hạ Thanh Trì đã sinh ra một chút không giống.
Tối hôm qua, sau khi ngủ, Hạ Thanh Trì vậy mà đã mộng xuân, một đêm trong mộng đều là cảnh triền miên với Cố Đình Xuyên, có lúc nữ chính trong trận triền miên là cô, có lúc lại biến thành Hạ Lăng An.
Một đêm này đã khiến Hạ Thanh Trì không thể nghỉ ngơi tốt, nhưng mà, hết lần này tới lần khác giấc mộng này lại chân thật đến như vậy, ngay cả khi Hạ Thanh Trì tỉnh ngủ cũng nhớ rõ ràng.
Nhưng nếu đã đến công ty, Hạ Thanh Trì không cho phép bản thân suy nghĩ lung tung nữa, cô còn nhớ rõ tối hôm qua Cố Đình Xuyên đã nói với cô, mấy ngày nay sẽ thảo luận về bản thảo thiết kế với Vạn Khang, cô nhất định phải hoàn thành.
Bận rộn cả một ngày, Hạ Thanh Trì xoa cái cổ đau nhức, sáng sớm lúc đến làm việc, Hạ Thanh Trì sợ nhất là gặp Cố Đình Xuyên, nhưng sự thật chứng minh là cô đã lo bò trắng răng rồi, cả ngày qua, Hạ Thanh Trì đều không gặp Cố Đình Xuyên ở công ty.
“Chị Janey, chị có thể qua đây một lát không? Em có chuyện muốn hỏi ý chị.” Hạ Thanh Trì men theo âm thanh ngẩng đầu, là trợ lý thiết kế Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, mặc dù không có kinh nghiệm làm việc, nhưng trong công việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, Hạ Thanh Trì rất vui lòng giúp đỡ những đứa bé này trưởng thành.
“Được.” Hạ Thanh Trì không hề do dự, lập tức trực tiếp đứng dậy, đi theo Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ dẫn ở phía trước, Hạ Thanh Trì kiên nhẫn đi theo phía sau, nhưng mắt thấy đây sắp ra khỏi cổng công ty, Hạ Thanh Trì đưa tay kéo Tiểu Mễ: “Chúng ta đây là đi đâu đây?”
Tiểu Mễ hơi căng thẳng: “Chúng ta có thể ra ngoài công ty nói không? Em có một muốn một mình nói với chị, trong công ty có hơi bất tiện.”
Hạ Thanh Trì nhận ra sự khẩn trương của Tiểu Mễ, nhưng cô cũng không để ý, bởi vì bình thường Tiểu Mễ đều là dáng vẻ rụt rè, cho nên Hạ Thanh Trì nghĩ thầm, lần này cô ta nhất định đã rất vất vả mới lấy được dũng khí đi hỏi cô.
“Được, nghe lời của em, chúng ta ra ngoài công ty nói.” Hạ Thanh Trì hiền lành nói.
Tiểu Mễ dẫn Hạ Thanh Trì ra khỏi công ty, lại đi qua vài đoạn rẽ mới dừng lại.
Hạ Thanh Trì nhìn thoáng qua, Tiểu Mễ đưa cô đến con đường nhỏ bên cạnh công ty, con đường nhỏ hẹp dài sâu, bình thường rất ít người đến.
“Chị Janey, cái này cho chị.” Tiểu Mễ lấy ra một phần văn kiện từ trong tay áo đưa cho Hạ Thanh Trì.
Lúc này Hạ Thanh Trì mới chú ý đến hôm nay trời nóng nực, vậy mà Tiểu Mễ lại mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, trang phục này ngược lại không giống với trang phục thường ngày của Tiểu Mễ.
Nghĩ đến bộ trang phục này là vì để giấu thứ này, Hạ Thanh Trì không biết thứ này là cái gì, cô mê mang nhận lấy, mở ra xem thì lại là một phần bản thảo thiết kế: “Đây là cái gì?”
Tiểu Mễ cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Đây là bản thảo thiết kế của Đinh Linh, chính là bản thiết kế của hạng mục hợp tác với Vạn Khang.”
“Em đưa cho chị cái này làm gì?” Hạ Thanh Trì hỏi.
Dáng vẻ của Tiểu Mễ vẫn rất cảnh giác: “Từ sau khi Đinh Linh nhận được hạng mục này thì không hề để người khác vào trong mắt, cô ta thường xuyên bắt em làm việc, nếu có gì không hợp ý của cô ta thì cô ta sẽ chửi em ầm lên trong phòng làm việc của cô ta.”
Nói tới đây, Tiểu Mễ duỗi tay lau nước mắt: “Đây là thứ mà hôm nay cô ta ra lệnh cho em đi phô tô, em đã in thêm một bản nữa.”
“Nhưng mà, tại sao em lại đưa cho chị?” Hạ Thanh Trì cầm bản thảo thiết kế trong tay, hỏi.
“Nhà thiết kế của bộ phận thiết kế chúng ta ai mà không có mắt cao hơn đầu, những trợ lý thiết kế như chúng em động tí sẽ bị mắng, chỉ có chị là có thái độ tốt với chúng em, đôi khi còn kiên nhẫn giảng giải cho chúng em.” Gương mặt Tiểu Mễ chân thành.
“Chị Janey, chị mới là nhà thiết kế ưu tú nhất của bộ phận thiết kế chúng ta, Đinh Linh này căn bản không xứng với hạng mục hợp tác với Vạn Khang lần này, em đưa bản thảo thiết kế của cô ta cho chị, chị nhanh chóng nghĩ biện pháp đoạt lại hạng mục này.”
Nói xong, Tiểu Mễ nắm tay Hạ Thanh Trì, ý bảo cô nhận lấy thiện ý của mình, giúp cô cùng nhau kéo Đinh Linh xuống.
Hạ Thanh Trì thì lắc đầu: “Tiểu Mễ, em nhớ kỹ, con người đều phải trả giá cho hành động của bản thân, có vài người bây giờ nhìn qua nở mày nở mặt, nhưng phía sau ánh mặt trời chính là bóng ma, leo càng cao, ngã càng đau.”