Ngày hôm sau, Cố Đình Xuyên tỉnh dậy, vừa muốn đứng dậy thì phát hiện toàn thân đau nhức, cũng phát hiện trên người có những dấu vết mập mờ.
Cố Đình Xuyên rủa thầm chết tiệt, anh nhìn xung quanh, đây không phải là phòng ngủ của anh nhưng nhìn hơi quen, chắc là nhà của Hạ Lăng An, căn nhà này khi trước Cố Đình Xuyên đã bán cho Hạ Lăng An.
Cố Đình Xuyên xoa xoa thái dương, cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua. Hình như lúc tiệc rượu chúc mừng kết thúc, anh đang định đi thì Hạ Lăng An đuổi tới hỏi anh gì mà có phải anh thích Janey không, sau đó…
Cố Đình Xuyên thật sự không nhớ nổi, anh chỉ nhớ đêm qua mình không thể khống chế được thân thể, hết lần này đến lần khác muốn người phụ nữ dưới thân.
Về phần người phụ nữ đó là ai, Cố Đình Xuyên tự biết rõ trong lòng, đó đương nhiên là Hạ Lăng An.
Cố Đình Xuyên nhớ lại cả hai lần nọ, tại sao mỗi khi gặp Hạ Lăng Anh anh lại như thể bị câu mất hồn, chẳng lẽ Hạ Lăng An đã giở trò với anh hay sao?
"Đình Xuyên, anh dậy rồi à?" Hạ Lăng An đẩy cửa phòng ngủ bước vào, trên tay bưng một cốc nước, sự xuất hiện đột ngột của cô ta cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Đình Xuyên.
"Đây là nước mật ong, anh uống đi." Nói xong, Hạ Lăng An đưa cốc nước trên tay cho Cố Đình Xuyên.
"Tại sao tôi lại ở đây?" Cố Đình Xuyên không nhận lấy cốc nước mà hỏi.
Hạ Lăng An vẫn luôn mỉm cười, cô ta đặt cốc nước xuống bàn bên giường: "Tối hôm qua anh uống nhiều quá, không về nhà được nữa nên em đưa anh về nhà em."
Cố Đình Xuyên vén chăn lên để lộ những dấu vết trên ngực, hỏi: "Thế mấy cái này là sao?"
Hạ Lăng An xấu hổ quay đầu đi: "Đình Xuyên, tối hôm qua anh nhiệt tình như vậy nên em cũng không tự chủ được, xin lỗi nhé."
Nói rồi, Hạ Lăng An đưa tay chạm vào những dấu vết trên người của Cố Đình Xuyên, Cố Đình Xuyên lập tức né ra phía sau.
"Lăng An, tôi vẫn nhớ những gì cô nói tối hôm qua. Tôi chưa muốn cùng cô bắt đầu lại, nên nếu chuyện này lại tái diễn, cô có thể đưa tôi về thẳng nhà." Cố Đình Xuyên nói một cách nghiêm túc.
"Còn nữa, nếu cô muốn bắt đầu lại thì tôi có thể suy xét, nhưng đừng giở trò thấp kém với tôi. Nếu để tôi phát hiện ra thì tự cô biết hậu quả rồi đấy."
Hạ Lăng An vẫn luôn cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời: "Đình Xuyên, sao em lại đi giở trò với anh cơ chưa? Em yêu anh nhiều như thế nào anh cũng biết mà, sao em có thể làm hại anh được đây?"
“Chuyện tối hôm qua, chúng ta vừa lên xe anh đã hôn em, còn…” Khuôn mặt Hạ Lăng An ửng đỏ theo giọng điệu của cô ta.
"Anh chủ động trước, em yêu anh nhiều như vậy thì sao có thể từ chối được, em nghĩ nếu Cố Thần nhìn thấy dáng vẻ lúc đó chúng ta thì không hay nên nhờ tài xế chở đến nhà em."
Nói đoạn, một dòng nước mắt rơi xuống, Hạ Lăng An trông càng đáng thương.
“Tôi cứ nói thẳng như vậy trước.” Giọng điệu của Cố Đình Xuyên cũng dịu đi. Nói xong, Cố Đình Xuyên đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khoảnh khắc Cố Đình Xuyên đóng cửa phòng tắm lại, Hạ Lăng An lau nước mắt, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn. Cô ta bước đến bàn trang điểm, chọn một chai nước hoa màu đỏ rượu, nói lẩm bẩm: "Thật đúng là đồ tốt."
Nghe tiếng nước chảy ào ào, Hạ Lăng An dựa vào cửa phòng tắm, nghĩ đến thân hình tuyệt đẹp của Cố Đình Xuyên, cô ta vui vẻ tự nhủ: "Đình Xuyên, anh mãi mãi là của em, chỉ một mình em mà thôi!"
Sau khi Cố Đình Xuyên ra khỏi phòng tắm, Hạ Lăng An đã làm xong bữa sáng, tươi cười đứng ở bàn ăn chờ Cố Đình Xuyên tới thưởng thức, Cố Đình Xuyên bỏ áo khoác xuống, ngồi vào bàn ăn và bắt đầu ăn.
"Đình Xuyên, ăn cơm xong anh đến công ty đi nhé, hôm nay em muốn xin nghỉ buổi sáng." Hạ Lăng An nói: "Tối hôm qua em hơi mệt, không ngủ ngon, nên em muốn ở nhà nghỉ ngơi rồi chiều đến công ty sau."
Cố Đình Xuyên ngơ ngẩn một hồi: "Không sao, hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Hạ Lăng An nghe thấy lời này lập tức như mở cờ trong bụng, cô ta gật đầu: "Được rồi, cảm ơn anh, Đình Xuyên."
Sau khi ăn sáng, Cố Đình Xuyên đi làm. Hạ Lăng An nhìn bóng lưng của Cố Đình Xuyên, đột nhiên hiểu được thế nào gọi là tháng năm êm đềm.
Cố Đình Xuyên là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến Hạ Lăng An sẵn sàng rửa tay vào bếp nấu súp.
“Đình Xuyên, về sớm nhé, em sẽ đợi anh.” Hạ Lăng An tự nói với chính mình, lần này cô ta đã được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.
Cố Đình Xuyên vừa đi ra ngoài đã thấy tài xế đứng đợi cách đó không xa. Anh vừa lên xe, tài xế Lão Trần đã chào hỏi Cố Đình Xuyên như thường lệ.
"Lão Trần, tối hôm qua chú chở cháu đây sao?" Cố Đình Xuyên ngồi ở ghế sau, anh vẫn hơi nghi ngờ những gì Hạ Lăng An nói, phải hỏi lại Lão Trần cho chắc.
"Vâng, tổng giám đốc Cố." Lão Trần là một người trung thực và đúng giờ, đó là đức tính Cố Đình Xuyên thích nhất ở ông ta.
"Tối hôm qua cháu và cô Hạ đã làm gì ở trong xe?" Cố Đình Xuyên hỏi trực tiếp.
Khi Lão Trần nghĩ đến chuyện xảy ra trong xe tối hôm qua, mặt lập tức đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Tổng giám đốc Cố, đêm qua, cậu…"
Cố Đình Xuyên cau mày: "Có gì chú cứ nói thẳng."
Lão Trần hắng giọng, nghiêm chỉnh nói: "Tổng giám đốc Cố, hôm qua tôi lái xe không nhìn thấy gì nhiều, nhưng cậu vừa lên xe đã say rồi, không ngừng hôn cô Hạ ở ghế sau, còn định…"
“Cậu còn định cởϊ qυầи áo của cô Hạ.” Lão Trần nói tiếp: "Sau đó, cô Hạ bảo tôi đưa cậu đến nhà cô ấy. Trên đường đến nhà cô Hạ, cô Hạ tìm một nơi vắng vẻ, sau đó kêu tôi xuống xe đợi."
Nói đến đây, khuôn mặt của Lão Trần đã đỏ bừng: "Tôi xuống xe, hai mươi phút sau cô Hạ mới cho tôi lên xe, rồi tôi chở hai người tới đây."
Cố Đình Xuyên cau mày sâu hơn: "Hai mươi phút? Chú đã đi đâu? "
Lão Trần nhớ tới khoảng thời gian hai mươi phút đó, xấu hổ muốn tìm một chỗ chui xuống: "Tôi ở cách đó không xa, vì cô Hạ nói sẽ gọi tôi, tôi sợ tôi không nghe thấy tiếng nên không đi xa."
"Vậy lúc đó trên xe đã xảy ra chuyện gì?" Cố Đình Xuyên không nhớ chút gì cả, thế nên anh hỏi dồn Lão Trần không ngừng.
Mặt Lão Trần đỏ như tôm luộc. Ông ta thầm nghĩ, tổng giám đốc Cố, cậu làm chuyện gì không tự biết mà còn đi hỏi tôi? Sao cứ bắt tôi phải nhớ lại giúp cậu làm gì?
"Tổng giám đốc Cố, chuyện này…" Lão Trần nghĩ Cố Đình Xuyên có ý muốn ông ta giữ bí mật không được tiết lộ ra ngoài, thế nên ông ta thề thốt nói:
"Tổng giám đốc Cố, chuyện giữa cậu và cô Hạ tôi chưa từng nhìn thấy gì cả, cũng sẽ không nói cho người khác biết. Tôi là tài xế toàn thời gian của cậu, thế nên tố chất nghề nghiệp cơ bản tôi có đủ hết."
Cố Đình Xuyên nhìn bộ dạng của Lão Trần thì trong lòng đã rõ, anh không hỏi dồn ông ta nữa mà nghĩ kỹ xem tại sao mình lại làm ra hành vi bất thường như vậy.
Cho dù có say, cho dù anh và Hạ Lăng An có tâm đầu ý hợp thì với khả năng tự chủ của Cố Đình Xuyên, anh hoàn toàn có thể kiềm chế về đến nhà, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chẳng lẽ...