Cả người Hạ Thanh Trì có chút ngây ngẩn. Việc cô lau mặt giúp đứa nhỏ này chỉ là một động tác hết sức bình thường, tại sao Cố Thần lại trông cảm động đến vậy.
Hạ Lăng An không phải mẹ của Cố Thần, vậy mẹ của Cố Thần rốt cuộc là ai? Sao cho tới bây giờ cô chưa từng thấy, cũng như chưa từng nghe người khác nhắc tới? Hạ Thanh Trì càng thêm tò mò.
"Cố Thần, mẹ cháu đâu? Dì đã đến nhà cháu vài lần mà không gặp cô ấy. Cô ấy không thường sống với cháu và cha cháu sao? "Hạ Thanh Trì cuối cùng không nhịn được, hỏi thành lời.
Cố Thần ngây ngẩn cả người mấy cái, "Mẹ? Cháu chưa bao giờ gặp mẹ cả, kể từ khi có trí nhớ tới giờ, cháu chưa bao giờ gặp mẹ cháu. ”
"Vậy cháu đã từng hỏi cha cháu là mẹ cháu đâu rồi không?” Hạ Thanh Trì truy hỏi.
"Cháu hỏi rồi." Cố Thần nuốt thức ăn trong miệng nói: "Cha nói mẹ qua đời rồi. ”
Thì ra là vậy. Lúc này Hạ Thanh Trì mới bừng tỉnh đại ngộ, Cố Thần là một đứa trẻ đáng thương không có mẹ, nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Thanh Trì nhìn về phía Cố Thần cũng càng thêm dịu dàng.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Thanh Trì đưa Cố Thần lên xe trước. Nhìn tài xế lái xe đi xa, Hạ Thanh Trì mới dắt Hạ Bảo Bối cùng nhau về nhà.
"Mẹ, mẹ xem con nói đúng không, anh Cố Thần thật sự là một bạn nhỏ tốt bụng mà. Chỉ là do anh ấy có chút nghiêm túc nên mọi người mới không muốn chơi với anh ấy mà thôi, nhưng Hạ Bảo Bối thích chơi với anh Cố Thần lắm." Hạ Bảo Bối kiêu ngạo nói.
"Đúng vậy, Hạ Bảo Bối là giỏi nhất." Hạ Thanh Trì nói theo lời Hạ Bảo Bối: "Bảo bối bình thường cũng phải kéo anh Cố Thần vào chơi cùng các bạn nhỏ khác để anh Cố Thần cũng có thêm vài người bạn tốt, có được không?”
Hạ Bảo Bối gật gật đầu, "Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện này cứ giao cho con." Nói xong, Hạ Bảo Bối còn vỗ vỗ ngựcthề son sắt.
Hạ Thanh Trì nhìn dáng vẻ của con gái, nhịn không được nghiêng người nhéo nhéo mặt cô bé. Thế nhưng, ngay trong giây phút Hạ Thanh Trì nghiêng người, khoé mắt Hạ Thanh Trì liếc thấy ở một nơi cách cô và Hạ Bảo Bối không xa có một bóng đen.
"Bảo bối, con nhìn miệng con còn chưa lau sạch đây này, sắp thành con mèo mướp rồi đấy." Hạ Thanh Trì cố ý dừng bước, nghiêng người, ngồi xổm xuống, giả vờ lau miệng cho Hạ Bảo Bối.
"Mẹ ơi, ở đâu vậy? Mẹ mau lau sạch giúp Hạ Bảo Bối đi, nếu không nhìn Hạ Bảo Bối sẽ xấu lắm.” Hạ Bảo Bối hoàn toàn không ý thức được ý đồ của Hạ Thanh Trì, cô bé còn có chút sốt ruột thúc giục Hạ Thanh Trì nhanh chóng lau cho mình.
Hạ Thanh Trì vừa lau miệng cho Hạ Bảo Bối, vừa quan sát bóng đen cách đó không xa.
Quả nhiên, bóng đen kia cũng dừng lại, trong lòng Hạ Thanh Trì hoảng hốt. Không ổn rồi, chính là theo dõi, Hạ Thanh Trì buộc mình phải bình tĩnh lại, cô phải bảo vệ Hạ Bảo Bối cho tốt.
"Mẹ ơi, xong chưa? Sạch chưa?” Hạ Bảo Bối hỏi.
Hạ Thanh Trì lại nhân cơ hội quan sát một chút, bóng đen kia trốn ở phía sau hàng cây bên đường nhưng vẫn nhìn ra được đó là một người đàn ông có dáng người cường tráng. Người này theo dõi họ là hướng về phía cô, hay là hướng về phía Hạ Bảo Bối?
Suy nghĩ của Hạ Thanh Trì trong lúc nhất thời rất hỗn loạn. Cô nghĩ mãi không ra người này đi theo mình có mục đích gì.
"Được rồi, xong rồi, lau sạch sẽ hết rồi." Hạ Thanh Trì nói qua loa.
Cũng may lúc này chưa muộn lắm, người trên đường nườm nượp qua lại, Hạ Thanh Trì đứng dậy kéo Hạ Bảo Bối, cước bộ vội vàng đi về nhà.
"Mẹ, mẹ đi chậm lại đi, bảo bối theo không kịp." Hạ Bảo Bối không biết vì sao mẹ cô bé đột nhiên tăng tốc, nhưng với tốc độ như vậy của mẹ thì cô bé thật sự không theo kịp.
Hạ Thanh Trì nghĩ bây giờ rất nhiều người, nhưng đợi lát nữa đến hàng hiên cũng chỉ còn lại mình cô và Hạ Bảo Bối, đến lúc đó người đàn ông kia nếu muốn giở mưu đồ bất chính, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?
Cho nên bây giờ họ không thể về nhà, Hạ Thanh Trì đi tới quán cà phê bên cạnh tiểu khu, kéo Hạ Bảo Bối vào.
"Alo, Tiểu Kỳ, tớ và Hạ Bảo Bối bị người ta theo dõi, cậu mau tới đây đi.” Hạ Thanh Trì vừa ngồi xuống đã gọi điện thoại cho Lộ Tiểu Kỳ.
Lộ Tiểu Kỳ ở đầu dây bên kia ngay cả một giây do dự cũng không, trực tiếp nói một câu: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến ngay.”
"Tớ không dám về nhà, bây giờ tớ đang ở quán cà phê bên ngoài tiểu khu, cậu mau đến đi." Hạ Thanh Trì vừa gọi điện thoại vừa quan sát bên ngoài, người đàn ông kia vẫn chưa đi, đang chờ bên ngoài quán cà phê.
"Được, tớ và Cố Đình Thuấn sẽ cùng đến đó, cậu đừng đi đâu hết, trông chừng Hạ Bảo Bối rồi chờ chúng tớ." Nói xong, Lộ Tiểu Kỳ cúp điện thoại.
Hạ Thanh Trì ôm Hạ Bảo Bối, đầu óc xoay tròn nhanh chóng, chẳng lẽ là người Đinh Linh phái tới giải quyết mình? Hay là người của Hạ Lăng An?
"Mẹ ơi, tại sao chúng ta không về nhà?" Hạ Bảo Bối vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, đơn thuần hỏi.
Hạ Thanh Trì không muốn Hạ Bảo Bối phải lo lắng sợ hãi như mình nên nói, "Chúng ta ở đây chờ mẹ nuôi Tiểu Kỳ và bạn bè của cô ấy đến. ”
Hạ Bảo Bối lập tức lấy lại tinh thần: "Ba nuôi sẽ tới đây sao? ”
Hạ Thanh Trì trả lời qua loa: "Đúng rồi, cho nên chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ một lát." Hạ Thanh Trì trả lời câu hỏi của Hạ Bảo Bối nhưng mắt vẫn nhìn người đàn ông bên ngoài, sợ anh ta đột nhiên có hành động gì khác thường.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn vội vàng chạy tới, giây phút nhìn thấy Lộ Tiểu Kỳ, trái tim hạ Thanh Trì cuối cùng cũng tĩnh lại một nửa.
"Janey, cậu không sao chứ?" Lộ Tiểu Kỳ vừa vào đã đi thẳng về phía Hạ Thanh Trì, sau khi nhìn thấy Hạ Thanh Trì không sao, Lộ Tiểu Kỳ vội vàng đi kiểm tra tình huống của Hạ Bảo Bối.
Nhìn thấy Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối đều không bị thương, Lộ Tiểu Kỳ mới thở dài một hơi, ngồi xuống.
"Ai, là ai đang đi theo dõi các cậu?" Lộ Tiểu Kỳ thấp giọng hỏi.
Hạ Thanh Trì không dám chỉ thẳng ra bên ngoài, cô dùng ánh mắt chỉ chỉ: "Người đàn ông ở bên ngoài kia.”
Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng trong bóng tối của cây đại thụ ven đường, nếu không nhìn kỹ thì thật đúng là không dễ phát hiện.
"Không sao đâu, ngày mai tôi sẽ tìm người kiểm tra lai lịch của người này, chúng tôi đưa hai người về nhà trước, cũng đã muộn rồi, đứa trẻ cần phải đi ngủ." Cố Đình Thuấn nói.
"Chú chính là cha nuôi sao?" Hạ Bảo Bối không biết từ lúc nào lại chạy đến bên cạnh Cố Đình Thuấn, ôm lấy đùi Cố Đình Thuấn.
Cố Đình Thuấn bị cô nhóc đáng yêu này làm cho tan chảy: "Cha nuôi? ”
"Đúng vậy, Tiểu Kỳ là mẹ nuôi của cháu, vậy chú không phải là cha nuôi của cháu sao." Hạ Bảo Bối nghiêm trang nói.
Hai chữ đơn giản lại làm cho Lộ Tiểu Kỳ đỏ mặt: "Bảo bối, con nói lung tung cái gì thế? ”
Vẻ mặt Hạ Bảo Bối nghi hoặc, chẳng lẽ không phải như vậy sao?
"Đúng vậy, cháu nói đúng rồi, chú chính là cha nuôi của cháu, vậy cha nuôi ôm con về nhà, được không?" Cố Đình Thuấn thoải mái nói.
Hạ Bảo Bối gật gật đầu, chủ động đưa tay ôm cổ Cố Đình Thuấn, Cố Đình Thuấn ôm Hạ Bảo Bối lên, sải bước ra khỏi quán cà phê. Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ vội vàng đi theo phía sau.
Vốn tưởng rằng nhiều người thì người đàn ông kia sẽ không theo dõi nữa, nhưng sau khi vào tiểu khu thì Hạ Thanh Trì phát hiện, người đàn ông kia vậy mà vẫn còn đi theo phía sau bọn họ.