- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Vợ Bầu Quân Nhân Quá Xinh, Thủ Trưởng Kìm Lòng Không Đặng
- Chương 46: Dì nghe nói hai ngày nay bệnh của ông của cháu đã trở nặng hơn
Vợ Bầu Quân Nhân Quá Xinh, Thủ Trưởng Kìm Lòng Không Đặng
Chương 46: Dì nghe nói hai ngày nay bệnh của ông của cháu đã trở nặng hơn
Tống Thời Vi giật mình, tưởng anh thực sự bị bệnh, đang định đẩy anh ra đứng dậy, nhưng anh lại nắm lấy tay cô.
"Là nó khó chịu ..."
Giọng nói khàn khàn và trầm thấp, cộng thêm cảm giác nóng trên tay, cô ngay lập tức đỏ mặt.
...
Sáng hôm sau, Tống Thời Vi cảm thấy toàn thân như muốn rã rời. Lúc cô dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, đang hâm nóng trong nồi, bọn trẻ cũng đã chạy ra ngoài chơi hết rồi.
Nhìn liền biết, đây là gã đàn ông nào đó đang "lấy công chuộc tội" cho hành động tối qua.
Thậm chí anh còn bảo bọn trẻ ra ngoài để cô có thể ngủ ngon.
Được rồi, cô tạm tha thứ cho anh.
Trên nồi hấp có bánh bao và một đĩa dưa chuột xào trứng, bên dưới nồi hấp là cháo gạo đặc, đang ninh nhỏ lửa.
Tống Thời Vi lấy đồ ăn ra, vẫn còn nóng!
Hôm nay cô muốn đến nhà Tiểu Thúy nên nhanh chóng ăn sáng rồi dọn dẹp một chút, mang theo một túi trứng vịt muối mà cô đã muối trước đó, lên đường.
Nhà của Tiểu Thúy ở thôn Gia Bối, cách đây khoảng 3-4 dặm, ngay phía Tây doanh trại. Bên này không có đường xe chạy, mọi người thường đi bộ. Lúc Tống Thời Vi đến nơi thì đã gần trưa.
Dưới gốc cây hoè đầu thôn có mấy người dân đang đứng hóng mát.
Tống Thời Vi tiến lên hỏi họ vị trí nhà của Tiểu Thúy.
Khi những người đó nghe nói tìm Tiểu Thúy thì có chút ngạc nhiên, nhưng trong số họ có hai người đàn ông trung niên đã tham gia cứu hộ hôm đó, ngay lập tức nhận ra Tống Thời Vi.
"Cô, cô là vợ quân nhân đã cứu Tiểu Quân ngày hôm đó đúng không?"
Tống Thời Vi mỉm cười gật đầu: "Vâng, là cháu, cháu đến thăm Tiểu Quân và ông bà của cậu bé!"
Một người dì nghe thấy vậy, liền rất vui mừng: "Ồ, hóa ra là cháu sao, tôi thật cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Quân! Nếu không có cháu, Tiểu Quân sẽ không còn sống nữa! Đi thôi, tôi sẽ dẫn cháu đến nhà Tiểu Quân!"
Tống Thời Vi không ngờ người trong thôn lại nhiệt tình như vậy, cô mỉm cười đi theo sau vào thôn.
Trên đường đi, Tống Thời Vi mới phát hiện ra thoni này còn nghèo hơn cô tưởng tượng.
Có lẽ vì nền kinh tế có kế hoạch của nhà nước, những ngư dân vốn sống dựa vào việc đánh bắt và bán hải sản, giờ đây buộc phải xuống ruộng làm việc. Nhưng vùng đất mặn này thì làm sao có thể sản xuất được nhiều lương thực?
Quanh năm, ngay cả cái ăn trong nhà cũng không đủ, phải lên núi đào rau dại, ra biển mò cua bắt ốc để sống qua ngày.
Khi thời tiết xấu hoặc vào mùa đông, không thể ra biển, và tất cả các loại rau dại đều chết khô, nhiều gia đình thậm chí còn chết đói.
Tống Thời Vi nhìn những ngôi nhà đá trước mặt, trong lòng có chút chua xót, có nhà thậm chí còn bị mất một nửa mái ngói, không có tiền mua, chỉ có thể vá lại bằng cỏ tranh.
Khi người dì đó đưa cô đến cửa nhà Tiểu Thúy, Tống Thời Vi cau mày nhìn sân trước mặt.
Ngôi nhà được xây lên bằng đá xếp chồng lên nhau, sân vườn cỏ dại mọc um tùm. Bên trong nhà, vài chiếc giỏ rách nằm ngổn ngang, trên sào phơi lủng lẳng mấy bộ quần áo chằng chịt vá.
Lúc này, trong bếp khói bếp bốc lên nghi ngút , hiển nhiên là có người đang nấu ăn.
Người dì vỗ vào cánh cửa gỗ mục nát, ọp ẹp trước mặt.
"Tiểu Thúy, Tiểu Quân, có ở nhà không? Có người tìm này!"
Giọng nói của Tiểu Thúy vang lên từ bên trong.
"Dạ dì, cháu ở nhà đây!"
Cô bé vừa nói vừa lau tay, chạy ra khỏi phòng bếp.
Hàng rào sân rất thấp, Tiểu Thúy vừa nhìn đã thấy Tống Thời Vi ngoài sân.
Cô bé có chút bối rối.
"Vi Vi, chị Vi Vi, sao chị lại tới đây?"
Tống Thời Vi mỉm cười nói: "Chị đến thăm Tiểu Quân và ông bà của em!"
Tiểu Thúy vội vàng mở cửa gỗ.
Người dì không quên hỏi cô bé: "Tiểu Thúy, ông bà của cháu đã khỏe hơn chưa? Dì nghe nói hai ngày nay bệnh của ông của cháu đã trở nặng hơn."
Nghe những lời của bà ấy, mắt Tiểu Thúy đột nhiên đỏ hoe.
Cô bé cúi đầu, mím môi.
"Dạ, nhưng cũng không sao, hai ngày nay ông nội cháu có chút chán ăn, ngủ cũng nhiều hơn bình thường, có lẽ trời mát hơn một chút thì sẽ khỏi!"
Người dì gật đầu.
"Mặc dù đã lập thu nhưng ban ngày vẫn còn oi bức, có lẽ một trận mưa sẽ làm dịu mát!"
Dặn dò cô bé chăm sóc ông bà thật tốt rồi quay người rời đi.
Tống Thời Vi đưa trứng vịt muối trong tay cho cô bé.
"Cũng không có gì đáng giá cả, chỉ mang cho các em ít trứng vịt muối chị tự làm, những lúc không muốn nấu nướng thì luộc lên ăn cũng được!"
Tiểu Thúy nhìn những quả trứng vịt, lắc đầu liên tục.
"Không, nó quá quý giá, chị Vi Vi, em không thể nhận đâu!"
Trong thôn của cô bé, nhà ai có đủ khả năng ăn trứng hay trứng vịt chứ? Đó đều là những thứ tốt nhất, trong lòng cô bé, chỉ có gia đình trưởng thôn mới có thể ăn chúng.
Hôm đó ở bệnh viện, họ ăn một bữa trứng xào cà chua, đã rất tội lỗi rồi, cảm thấy đã lợi dụng quá nhiều. Bây giờ họ càng không thể nhận những quả trứng vịt này.
Tống Thời Vi biết cô bé đang nghĩ gì, nhét túi trứng vịt vào tay cô bé.
"Đừng lo lắng, những quả trứng vịt này không phải chị bỏ tiền ra mua, là trứng vịt biển chị nhặt được từ bụi lau sậy! Cầm lấy đi!"
Một vài ngày trước, cô lại bảo Chu Thành và Chu Lâm đi nhặt tiếp theo dấu cô đã để.
Nhặt được khoảng bốn mươi hoặc năm mươi quả, sau đó tất cả chúng đều được cô ướp muối.
Mặc dù tốn một ít muối, nhưng trứng vịt có thể bảo quản được lâu.
Tiểu Thúy nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc.
"Thật sao? Chị Vi Vi, những quả trứng này là bọn chị nhặt được sao?"
Tống Thời Vi mỉm cười gật đầu: "Thật mà! Chị lừa em làm gì?"
Sau đó Tiểu Thúy vui vẻ cất trứng vịt đi và mời cô vào nhà.
Tiểu Quân nghe thấy động tĩnh, cũng ra khỏi nhà, nhưng dù sao cậu bé cũng ngâm nước lâu hơn Tống Thời Vi, hơn nữa trong nhà cũng chẳng có gì tốt để bồi bổ.
Bây giờ cơ thể cậu bé vẫn còn hơi yếu, khi nhìn thấy Tống Thời Vi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu bé nở một nụ cười.
"Chị Vi Vi, chị đến rồi!"
Tống Thời Vi thấy cậu dường như còn gầy hơn lần trước khi gặp cậu, khiến trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Trông cậu như thế này, có lẽ là không chăm sóc tốt.
Định bảo cậu bé giữ gìn sức khỏe, nhưng nghĩ lại, nhà họ lấy gì mà bồi bổ cho cậu bé chứ?
Đặc biệt là liếc vào nhà, thấy nồi canh rau dại vừa nấu xong còn đang bốc khói nghi ngút khiến tim của Tống Thời Vi đau nhói.
Tiểu Thúy cũng nhìn thấy bát canh rau dại theo ánh mắt của cô, trên mặt thoáng qua một chút không tự nhiên.
"Chị Vi Vi, em sẽ nấu thêm cơm! Chị ở đây ăn trưa nhé?"
Tống Thời Vi vội vàng nắm lấy tay cô bé: "Làm gì vậy? Chẳng phải đã có sẵn rồi sao?"
Lúc này đừng nói là Tiểu Thúy, ngay cả Tiểu Quân cũng có chút xấu hổ.
"Chị Vi Vi, sao có thể để chị đến đây mà chỉ ăn canh rau dại được..."
"Đúng vậy, chị Vi Vi, chị là ân nhân cứu mạng của gia đình chúng em, sao có thể thất lễ với chị như vậy được?"
Tống Thời Vi xua tay: "Bọn em ăn được, tại sao chị lại không ăn được chứ? Hôm nay ăn canh rau dại!"
Lúc này, từ trong nhà vọng ra một giọng nói già nua.
"Thuý à, ai đến vậy?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Vợ Bầu Quân Nhân Quá Xinh, Thủ Trưởng Kìm Lòng Không Đặng
- Chương 46: Dì nghe nói hai ngày nay bệnh của ông của cháu đã trở nặng hơn