*Từ chương này, Chu Hiểu Yến-> Chu Hiểu Mai (khúc đầu tác viết nhầm tên)Tống Thời Vi mỉm cười nhìn cậu bé: "Không, con đã làm rất tốt, chăm sóc các em cũng rất tốt! Mẹ và cha con đều rất hài lòng."
Chu Lâm nghe cô nói vậy, mặt không nhịn được đỏ hơn, lặng lẽ liếc nhìn Chu Đình Việt bên cạnh, rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Chu Đình Việt không thể không chú ý đến hành động nhỏ của cậu bé, anh cũng thực sự rất hài lòng. Cậu bé ra dáng một người anh trai, trong thời gian này đã chăm sóc tốt cho đứa thứ ba và thứ tư.
Một bàn tay lớn đặt trên đỉnh đầu cậu, xoa xoa.
"Con trai, làm tốt lắm!"
Đôi mắt của Chu Lâm ngay lập tức sáng lên, và một nụ cười dần dần hiện lên trên khuôn mặt cậu bé.
Tống Thời Vi thấy rõ trong mắt, cảm nhận được vẻ đẹp trong lòng, xem ra cậu bé Chu Lâm này cũng đã có sự thay đổi lớn, cậu là một đứa trẻ khao khát sự công nhận của cha mẹ.
Trách sao người bạn thân nhất của cô ở đời trước luôn nói bên tai cô: Một đứa trẻ ngoan không phải là do bị đánh, mà là được khen ngợi!
Rất nhiều kiến
thức nuôi dạy con cái, ngay cả khi cô không cố ý học, cô cũng đã hiểu khá rõ.
Trong vài ngày tới, dường như Chu Đình Việt đã nói chuyện với đội, giảm bớt nhiệm vụ huấn luyện, mỗi sáng dậy sớm làm bữa sáng rồi mới đi, trưa về làm bữa trưa.
Vào buổi tối, trời vừa tối thì anh đã trở về.
Tống Thời Vi thực sự cảm thấy bản thân đã khoẻ, nhưng anh vẫn không cho cô rời giường.
"Bác sĩ dặn dò, em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, dưỡng cho cơ thể thật khỏe rồi hãy nói!"
Nghe những lời dịu dàng của anh, Tống Thời Vi biết anh thực sự cảm thấy áy náy về việc cô bị rơi xuống nước lần này.
Anh luôn cảm thấy bản thân có lỗi với cô.
Nếu không phải vì mấy đứa con nghịch ngợm này ở nhà, cô đâu phải chịu khổ nhiều như vậy, những đứa trẻ này là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, không phải của cô.
Nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm lấy bàn tay to của anh: "Đình Việt, trong chuyện này, không ai sai cả, là em muốn cứu đứa bé đó, không liên quan gì đến Chu Thành, cũng không liên quan gì đến Chu Hiểu Mai, là em tự chọn đi cứu nó, anh đừng có tâm lý gánh nặng!"
Thậm chí, cô còn muốn cảm ơn Chu Hiểu Mai, nếu không phải cô ta cố tình nói Chu Thành đang ở bãi biển, có lẽ lúc đó cô sẽ không đến bãi biển, cũng sẽ không nhìn thấy Tiểu Quân bị rơi xuống nước.
Sau đó, Tiểu Quân có thể thực sự bị chết đuối.
Bây giờ cả hai đều được cứu, đó là kết quả tốt nhất.
Cô không muốn Chu Đình Việt và Chu Thành cảm thấy tội lỗi vì chuyện này.
Ánh mắt của Chu Đình Việt dịu dàng hơn, anh nâng tay cô lên, hôn lên mu bàn tay cô.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống vài lần trước khi nói: "Cả đời này, anh nào có phúc phận gì, mà lại gặp được em, còn rước em về nhà. Nói thật, anh rất biết ơn ông trời, đã để hôm ấy anh gặp được em ở tiệm ăn, thật đấy!"
Tống Thời Vi nhớ lại chuyện hôm đó, khóe mắt cũng hơi cay cay.
Điều cô không hối tiếc nhất khi xuyên qua cuốn sách này là gặp được anh. Bây giờ cô không còn trốn tránh cốt truyện nữa, vì cô thực sự thích anh.
Những ngày qua, nấu ăn giặt giũ, bưng trà rót nước, chăm sóc cô từng li từng tí.
Thậm chí ngay cả đánh răng rửa mặt, anh cũng không nỡ để cô phải đi thêm một bước nào, mỗi sáng đều bưng đến trước mặt cô.
Một người đàn ông tốt như vậy, tìm ở đâu ra chứ!
Hai người trò chuyện một lúc, Chu Đình Việt sợ cô ngồi mệt nên bảo cô nằm xuống ngủ.
Sau khi xuất viện, Tống Thời Vi nằm trên giường liền tám chín ngày, mãi đến khi Chu Đình Việt cho phép cô mới được xuống giường.
Trong thời gian đó, Tôn Mai Mai, Vương Xuân Hương và Giản Thu lần lượt đến thăm cô, không phải mang theo trứng thì là một miếng thịt, thậm chí Giản Thu còn mang theo một con gà mái già qua.
Làm cho Tống Thời Vi có chút xấu hổ.
"Chị dâu, em không phải đang sinh con hay ở cữ, mọi người làm gì vậy?"
Tôn Mai Mai nắm lấy tay cô với vẻ mặt đau lòng, nói: "Chuyện này còn nguy hiểm hơn cả sinh con, người ta suýt mất mạng, trời mưa còn to như vậy, chỉ có em mới dám nhảy xuống biển."
Tống Thời Vi biết họ quan tâm đến mình, cô cười bất lực: "Nhưng em cũng không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ đó bị chết đuối đúng không?"
Tôn Mai Mai thở dài: "Đúng vậy!"
Giản Thu ngồi xuống bên giường: "Đúng vậy, đó dù sao cũng là một mạng sống, ai có thể trơ mắt nhìn cậu bé rơi xuống biển mà không cứu?"
Vương Xuân Hương cũng đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy, nhưng, điều đó cũng phụ thuộc vào người nhìn thấy. Nếu đó là Chu Hiểu Mai, chị đoán cô ta sẽ quay người chạy ngay, không cứu đâu!"
Ai ngờ rằng ngay sau khi cô ấy nói câu này, ai đó đã bước vào cửa.
"Này, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng rách mồm đấy!"
Mọi người quay lại nhìn, thấy Chu Hiểu Mai đang xách một giỏ rau.
Vương Xuân Hương không sợ cô ta, xấu hổ cười nói: "Ai nghĩ cô sẽ đến chứ, nếu cô không đến thì sẽ không nghe thấy nó!"
Chu Hiểu Mai bị cô ấy chọc tức đến mức trợn mắt, nhưng cô ta cũng biết hôm nay mình đến đây là vì cái gì.
Sáng nay chồng cô ta dặn đi dặn lại, bảo cô ta phải đến thăm Tống Thời Vi, dù sao người ta rơi xuống biển cũng không thoát khỏi liên quan đến cô ta.
Không so đo với Vương Xuân Hương, tiện tay để giỏ rau lên bàn.
"Lần này tôi đến đây chỉ để thăm cô, hôm đó là lỗi của tôi, tôi không nên vì muốn trút giận mà ăn nói lung tung khiến cô rơi xuống biển!"
Nghe cô ta nói vậy, mấy người Tống Thời Vi có cảm giác mặt trời mọc từ phía tây?
Chu Hiểu Mai này thay đổi từ khi nào vậy? Còn nói chuyện nhẹ nhàng vậy?
Vương Xuân Hương là người đầu tiên không nhịn được mở miệng nói: "Ồ, hôm nay có chuyện gì đã xảy ra vậy? Chu Hiểu Mai cô mà cũng biết xin lỗi à? Tôi có nghe nhầm không thế?"
Tôn Mai Mai cười nói: "Chị không nghe nhầm đâu, cô ta thật sự đến xin lỗi Vi Vi!"
Giản Thu cũng khịt mũi: "Hiếm lắm đấy!"
Chu Tiểu Mai bị ba người họ, người này một câu người kia một câu châm chọc, khiến lỗ tai cô ta nóng bừng lên.
Vừa định nổi giận, nhưng nghĩ lại rồi nhịn xuống.
Tống Thời Vi cũng không muốn cố ý gây khó dễ cô ta, nếu cô ta đã đến xin lỗi, cô cũng sẽ không chấp nhặt. Chỉ là vẫn muốn nhắc nhở cô ta, nếu lần sau cô ta lại bịa ra lời nói dối nào đó dẫn đến hại người, thì thật sự là lớn chuyện rồi.
"Lời xin lỗi của cô tôi nhận, lần này coi như xong, nhưng lần sau, tôi vẫn hy vọng cô suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu người khác không may mắn như tôi, thật sự bị chết đuối thì cô cũng bị vào tù đấy!"
Chu Hiểu Mai ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt sắc bén của Tống Thời Vi, lập tức rụt cổ lại, gật đầu.
"Ừm, tôi biết rồi!"
Tống Thời Vi sợ cô ta không hiểu rõ điểm quan trọng, dặn dò thêm một câu.
"Cô cứ nghĩ xem, nếu lần sau là Tiểu Đậu Tử nhà cô bị lạc, người khác nói cho cô một địa chỉ sai, cuối cùng không ai cứu Tiểu Đậu Tử, sau đó mất mạng, cô sẽ phản ứng như thế nào?"
Chu Hiểu Mai mím môi, hốc mắt đỏ lên.
Lời này, Tôn Vệ Đông cũng đã nói với cô ta rồi, cô ta biết, lần này mình suýt nữa gây ra đại họa.
Nếu còn có lần sau, cô ta nhất định không dám nói bừa nữa, đặc biệt là trong những chuyện quan trọng như tìm không thấy đứa trẻ.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy nữa!"
Nói xong, xách giỏ lên quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, mấy chị dâu vẫn không quên bàn tán vài câu, nói cô ta chó không đổi được thói ăn cứt gì đó.
Nhưng Tống Thời Vi thật sự hy vọng, sau chuyện này, cô ta có thể rút ra bài học.
Hôm nay, Tống Thời Vi ăn sáng xong, đang dọn dẹp vườn nhỏ trước cửa, định sửa sang lại mảnh đất này, trồng một ít rau, như vậy muốn ăn rau cũng không cần phải đến điểm phục vụ mua nữa.
Hơn nữa hai ngày trước vừa mới lập thu, trời cũng ngày càng lạnh, đặc biệt là buổi sáng và buổi tối, cô phải mặc thêm một chiếc áo khoác.
Nếu không nhân lúc này trồng thêm một ít đồ, để dành cho mùa đông, thì đến mùa đông, ở đây muốn ăn một ít rau cũng rất khó.
Đang làm, đột nhiên nhìn thấy ở góc ngõ, người lính trực ban dẫn một người đi về phía này.