Chương 3: Anh còn độc thân sao?

Cô nghĩ cách tốt nhất là phải nhanh chóng kết hôn, cách xa nam nữ chính càng xa càng tốt, xa được bao nhiêu thì xa! Xa tới nỗi bọn họ đi đâu cũng không gặp được cô là tốt nhất!

Nhưng mấy ngày qua xem mắt, không có người đàn ông nào nhìn được.

Sống với người đàn ông như vậy cả đời, mặc dù cô đã thoát khỏi cốt truyện, nhưng có khác gì không thoát đâu? Còn không bằng nhảy sông tự sát cho rồi!

Ngay lúc cô đang suy nghĩ vớ vẩn, Chu Đình Việt ở bên cạnh lại đang nhìn cô đánh giá.

Anh cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, lúc thì chớp mắt, lúc đi thở dài!

Vóc dáng cô nhỏ nhắn, cao tầm khoảng 1m6, chỉ đến ngực của anh. Cô cũng rất ưa nhìn, da trắng, lúc cô làm mặt quỷ, không có cảm giác buồn cười mà trái lại rất đáng yêu! Đúng, chính là đáng yêu!

Hoàn toàn khác với những người phụ nữ phơi nắng phơi gió trên đảo của họ!

Anh bất giác nhếch khóe môi.

Đúng lúc này, tiếng "Ùng ục ùng ục..." truyền đến, lập tức cắt ngang suy nghĩ của hai người họ.

Chu Đình Việt có chút bật cười xoa bụng.

Lần này anh đến đây làm nhiệm vụ cùng đồng đội, hai người tách ra hành động, anh hoàn thành trước, cũng khéo đến giờ ăn cơm nên định đến chỗ này chờ đồng đội.

Không ngờ, ngay khi vừa bước vào cửa, anh đã bị cô gái nhỏ trước mặt kéo đi.

Hơn nữa là vội quá, chưa kịp ăn sáng, chẳng lẽ anh không đói sao?

Tống Thời Vi nghe thấy âm thanh thì có chút xấu hổ.

"Thật xin lỗi, đã làm lỡ thời gian của anh, anh có đói bụng không? Tôi mời anh ăn cơm! Coi như là báo đáp anh đã cứu mạng!"

Chu Đình Việt mỉm cười, khoát tay.

"Không, chuyện này dễ như trở bàn tay ấy mà, không thể nói là cứu mạng được!"

Nhưng Tống Thời Vi lại không nghĩ như vậy, nếu không có anh, cô thật sự không biết hôm nay làm thế nào để vượt qua cốt truyện này!

Cô không thích nợ ân huệ của người khác nên bữa cơm này, cô không thể không mời.

Vừa khéo cũng đang ở nhà hàng, cô nắm tay kéo Chu Đình Việt ngồi xuống bàn trước mặt.

"Đừng khách sáo, muốn ăn gì cứ gọi! Tôi mời!"

Chu Đình Việt nhìn dáng vẻ hào phóng của cô mà không nhịn được bật cười.

Anh lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên được một cô gái nhỏ mời đi ăn cơm, hơn nữa còn nói anh muốn ăn gì cứ tuỳ ý gọi.

Vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, anh suy nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi Tống Thời Vi: "Em ăn cay được không?"

Tống Thời Vi gật đầu: "Được!"

Đã đến giờ ăn rồi, nói chứ cô cũng thực sự đang rất đói. Kiếp trước, cô là một streamer ẩm thực, thưởng thức món ăn ở khắp mọi nơi, cô thuộc tuýp người không cay không vui.

Nhưng từ khi cô đến thời đại này, xem ra phải chịu chút thiệt thòi, thời đại này rất khó có thịt ăn, lại còn thiếu muối dầu, muốn làm ra một bữa ăn ngon càng khó hơn.

Thực sự nếu không có ớt, cô cũng không nuốt trôi cơm.

Nghe nói cô có thể ăn cay, Chu Đình Việt nhìn tấm bảng đen nhỏ treo trên tường, gọi vài món hôm nay nhà hàng phục vụ.

Một phần thịt kho tàu, một phần cải trắng chua cay, một phần thịt xào ớt và một phần dưa chuột trộn!

Thêm năm cái bánh bao lớn.

Khi Tống Thời Vi nghe thấy năm cái bánh bao, cô có chút líu lưỡi, không phải là cô keo kiệt, mà là không ngờ người đàn ông trước mặt này lại ăn được như vậy.

Dù sao thì trong thời đại này, bánh bao không giống bất kỳ loại bánh bao nào trong thời hiện đại, nó rất bự. Cả ngày cô cũng chỉ ăn được gần nửa cái.

Lặng lẽ ngước mắt lên nhìn đối diện, quan sát bờ vai rộng và l*иg ngực mạnh mẽ của anh.

Trong nháy mắt cô hiểu ra, có thể cao lớn như vậy, chắc chắn là anh ăn rất khoẻ, không phải anh nói anh là quân nhân sao? Cũng phải tập luyện hay gì đó, rất vất vả!

Không ăn no thì sao bảo vệ được quốc gia?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên nảy sinh sự kính trọng đối với anh.

Mâm cơm rất nhanh được bưng lên, Tống Thời Vi khẽ mím môi, ngượng ngùng nói: "Cái đó, cho tôi xin lỗi, vừa rồi đã lấy anh ra làm lá chắn! Hy vọng anh và chị dâu anh đừng để bụng!”

Nghe thấy lời của cô, bàn tay Chu Đình Việt đang cầm bánh bao chợt dừng lại.

Chị dâu???

Anh không nhịn được nở nụ cười, đưa chiếc bánh bao trong tay cho cô gái nhỏ đối diện.

Ngẩng đầu lên không quan tâm.

"Đừng lo lắng, tôi không để bụng đâu, về phần chị dâu.......Em không cần lo lắng, tôi chưa có vợ!”

Nói rồi, ra hiệu cô mau ăn!

Tống Thời Vi gật đầu: "Được!”

Cô vừa gắp rau thì ngay lập tức phản ứng lại.

Không có chị dâu?

Không có chị dâu!!

Anh còn độc thân???

Đây không phải buồn ngủ gặp chiếu manh sao?

Ánh mắt Tống Thời Vi đột nhiên sáng lên!

Lại nhìn Chu Đình Việt với ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn công việc có công việc, còn về tính cách của anh, thì từ chuyện vữa rồi đã thấy rõ, anh là một người có trái tim ấm áp và rất tốt với mọi người!

Điều quan trọng là anh hoàn toàn vượt qua thẩm mỹ của cô!

Anh lại còn là quân nhân, làm chức trung đoàn trưởng nữa, nghe nói gia đình của cán bộ cấp từ tiểu đoàn trở lên có thể đi theo quân, nếu cô kết hôn với anh thì không phải cô cũng có thể đi theo anh vào quân đội sao?

Như vậy chẳng phải hoàn toàn phù hợp với ý định ban đầu của cô, tránh xa nam nữ chính sao?

Chỉ là không biết, quân đội của anh ở đâu? Có xa không?

Nghĩ đến đây, cô cắn đũa trong miệng, nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, anh này, tôi muốn hỏi, anh đến từ đơn vị nào vậy?"

Chu Đình Việt đang ăn, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sáng bừng của cô, miệng đang ăn bánh bao suýt nữa thì bị nghẹn, anh nhanh chóng nuốt xuống.

"Tôi là lực lượng đồn trú hải quân Đông Hải!"

"Đó là đâu? Có xa nơi này không?”

Chu Đình Việt gật đầu trước đôi mắt lấp lánh của cô.

"Xa!"

Nghe anh nói xa, suýt chút nữa Tống Thời Vi cười thành tiếng vì sung sướиɠ.

Quá tốt rồi!! Yes!! Chuyện này quá hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn nữa!

Thấy vẻ mặt cười như nở hoa, Chu Đình Việt có chút khó hiểu.

Vậy là sao? Nghe tin đơn vị của họ ở xa, cô gái nhỏ này vui đến vậy à?

Như thể không mong muốn nhìn thấy anh nhỉ?