Chương 28: Đây đều là những thứ tốt!

Tống Thời Vi khẽ nhếch môi cười.

"Đợi đến chiều quay lại bắt hải sản, các con sẽ biết!"

May mắn là hai đứa trẻ cũng khá nghe lời, dù sao sáng nay cũng đã ăn bánh trứng do cô làm, tục ngữ nói hay, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.

*ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn

Thế là đành ngoan ngoãn, mỗi đứa xách một xô nước biển về nhà.

Trong căn nhà này còn có một cái bếp đất cũ chưa từng được sử dụng, bởi vì cần phải có củi mới có thể dùng được.

Chu Đình Việt sợ cô dùng không quen, nên đã dùng vé than mua không ít than đá về. Nhưng chế biến số nước biển này quá tốn than, cô không nỡ.

Lại vẫy tay gọi Chu Thành, Chu Lâm bọn họ lại.

"Gần đây có chỗ nào lấy củi không?"

Chu Thành liếc nhìn cái bếp đất trong bếp: "Cô định nấu bếp đất sao?"

Tống Thời Vi mỉm cười gật đầu.

"Nếu muốn chiều nay bắt được đồ ngon, vậy thì phải chế tạo một thứ trước, có thứ này rồi, mẹ đảm bảo chiều nay chúng ta có thể bắt được rất nhiều đồ ăn ngon.”

Chu Vĩ vừa nghe liền vui vẻ nhảy cẫng lên.

"Con biết, con biết có chỗ lấy củi!! Ra khỏi đồn gác rẽ trái, bên đó có một khu rừng lớn, gần đó còn có bụi cỏ lau. Trước đây anh trai từng dẫn chúng con đi sờ trứng vịt biển."

Nghe nói còn có trứng vịt biển, mắt Tống Thời Vi lập tức sáng lên.

"Còn có trứng vịt biển nữa hả???"

Không đợi Chu Vĩ gật đầu, Chu Hân Hân đã giành nói trước: "Vâng vâng, lần đó anh trai tìm thấy được bốn năm quả cơ, nướng cho chúng con ăn. Ngon lắm!"

Thấy ánh mắt Tống Thời Vi nhìn mình, Chu Thành có chút không được tự nhiên gãi sau đầu.

"Ừm, đúng là có trứng vịt biển. Tôi và Lâm Tử còn từng thấy vịt biển, bên đó có không ít."

Tống Thời Vi kích động.

"Con và Chu Lâm có thể dẫn mẹ đi không? Chúng ta lấy ít củi về, tiện thể xem có thể tìm thêm được ít trứng vịt biển không, mẹ muối cho các con ăn! Trứng vịt này, ướp thành trứng vịt muối mới là thơm nhất! Cắn một miếng, miệng đầy mỡ!"

Nghe Tống Thời Vi miêu tả như vậy, bốn đứa nhỏ đồng loạt nuốt nước miếng.

Chu Lâm đã sớm vứt bỏ thành kiến mấy ngày trước với Tống Thời Vi ra sau đầu, bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn là trứng vịt muối miệng chảy đầy mỡ mà Tống Thời Vi vừa nói.

"Tôi dẫn cô đi."

Chu Thành liếc cậu một cái, trong lòng thở dài, nhưng vì để em trai em gái có thể ăn ngon, cậu cũng chuẩn bị khuất phục.

"Được rồi, để tôi dẫn cô đi."

Tống Thời Vi nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của thiếu niên trước mặt, không khỏi bật cười.

Xem ra mấy đứa nhỏ này cũng không khó tiếp xúc lắm. Vẫn còn là trẻ con, không phải là vô phương cứu chữa.

Cô sợ trong rừng có côn trùng độc, nên không cho Chu Vĩ và Chu Hân Hân đi theo. Nghe cô nói không cho hai người bọn họ đi, Chu Vĩ còn có chút bất mãn.

"Con cũng muốn đi theo."

Tống Thời Vi vỗ vai cậu bé.

"Không phải không cho con đi, mà mẹ có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho con đây. Con ở nhà trông em gái. Chiều nay mẹ dẫn các con đi bắt đồ ăn ngon, đến lúc đó mọi người cùng đi."

Chu Vĩ nghe cô nói, dù có muốn đi nữa, cũng đành gật đầu đồng ý. Dù sao đi chơi cũng không quan trọng bằng em gái.

Hàng xóm Tôn Mai Mai vừa lúc nhìn thấy cô dẫn hai đứa lớn ra ngoài thì có chút tò mò.

"Em gái, em định đi đâu đấy?"

Tống Thời Vi mỉm cười giải thích: "Em đi lấy ít củi về!"

Tôn Mai Mai không ngờ tới.

"Em còn biết nấu bếp đất sao?"

Tống Thời Vi nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô ấy, không khỏi bật cười.

"Đương nhiên biết rồi, em không phải kiểu tiểu thư mười ngón tay không dính nước đâu!"

Tôn Mai Mai cũng cười theo, hóa ra cô ấy đã đánh giá thấp cô gái nhỏ này rồi.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, những người bọn họ đã đoán cô gái da trắng nõn nà, xinh đẹp này không biết có chịu được khổ cực ở đây không, có phải sẽ sớm không chịu nổi mà quay về không.

Không ngờ, lại là một người chịu được cực khổ.

Tống Thời Vi đi theo Chu Thành và Chu Lâm qua đồn gác, men theo con đường nhỏ rẽ trái.

Bên này ven đường quả thực khá hoang vu, không biết có phải đất đai không thích hợp trồng trọt hay không, ngoài cỏ dại ra, trên mặt đất lộ ra còn đọng lại không ít muối kiềm. Xem ra đất ven biển muối nhiều, nhiều loại thực vật quả thực không thể mọc được.

Tống Thời Vi nhìn không khỏi nhíu mày, vừa lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi xổm dưới đất đào cái gì đó, cô cũng lại gần xem thử.

Thấy thứ cô ấy đào là một loại rau dại có chút quen mắt.

"Chị ơi, em muốn hỏi, chị đào có phải là rau nhót không?"

Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa bị lóa mắt.

Cô gái trước mắt quá trắng, nhìn là biết không phải người địa phương bọn họ. Hơn nữa nghe giọng cũng không giống người bên này.

Nhưng rõ ràng cô ấy nhận ra Chu Thành và Chu Lâm phía sau.

"Thành Tử? Lâm Tử?"

Chu Thành và Chu Lâm đồng thanh gọi: "Thím Hai!"

Người được bọn họ gọi là thím Hai, chính là người ở thôn Chu Gia gần đây, cũng có quan hệ họ hàng với bố mẹ Chu Thành bọn họ.

Tống Thời Vi nghe Chu Thành và Chu Lâm gọi cô ấy là thím Hai thì có chút ngạc nhiên.

Lý Quế Phân nhìn thấy cô còn ngạc nhiên hơn cô.

"Chẳng lẽ em chính là vợ mới cưới của đoàn trưởng Chu sao?"

Tống Thời Vi gật đầu.

Lý Quế Phân đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô gái này trông còn rất trẻ, trẻ hơn nhiều so với người vợ trước của đoàn trưởng Chu, cũng xinh đẹp hơn nhiều. Đặc biệt là làn da trắng phát sáng kia, không biết có chịu được cực khổ hay không.

Trong lòng đang định thở dài, đoàn trưởng Chu và mấy đứa trẻ này thật khổ thì nghe thấy Tống Thời Vi hỏi: "Chị dâu, rau nhót ở khu vực này có nhiều không ạ?"

Nghĩ đến vừa rồi cô có thể nhận ra ngay loại rau dại này là rau nhót, cô ấy không khỏi bất ngờ.

Cô ấy chỉ tay về phía vùng đất hoang phía sau.

"Rau dại ở đây rất nhiều, người dân quê bọn chị thường đến đây đào một ít để ăn."

"Em cũng thấy đấy, cuộc sống ở đây rất khó khăn, nhiều vùng đất không thể trồng lương thực, thậm chí cả rau cũng không trồng được. Những gia đình nghèo không có cơm ăn chỉ có thể đào những loại rau dại này để ăn."

Tống Thời Vi nghe vậy, không khỏi nhíu mày. Lẽ ra nơi đây bốn bề là biển, không thể nghèo đến mức không có cơm ăn mới phải.

"Vậy mọi người không thể ra biển đánh cá sao?"

Lý Quế Phân như nghe thấy chuyện cười, không khỏi cười nói: "Cô gái à, nhìn em là biết ngay em đến từ nơi khác, ra biển đánh cá phải có thuyền đánh cá chứ, thuyền làm bằng gỗ tuy cũng dùng được, nhưng dùng một thời gian sẽ bị nước biển ăn mòn nghiêm trọng. Còn đóng thuyền không phải là chuyện nhỏ, chỉ có thuyền làm bằng thép mới dùng được lâu, chạy cũng xa hơn!!"

"Nhưng bọn chị lấy đâu ra tiền để làm một chiếc thuyền lớn như vậy, hơn nữa đánh bắt được nhiều cá như vậy thì làm gì, không thể bán, chỉ có thể tự ăn, ăn không hết, lãng phí tiền bạc không nói, ai lại muốn làm việc mệt nhọc mà không có lợi như vậy chứ!"

Tống Thời Vi đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói cho cùng vẫn liên quan đến tình hình chung hiện nay, cá nhân không thể mua bán.

Lý Quế Phân cũng đã đào được kha khá, đây là món ăn trưa của gia đình cô ấy, sau đó cô ấy xách giỏ đi.

Tống Thời Vi cũng ngồi xổm xuống đào rau dại.

Chu Thành có chút không hiểu.

"Cô đào những thứ này làm gì?"

Tống Thời Vi lại cười tươi như hoa.

"Cái này con không hiểu rồi! Đây đều là những thứ tốt đấy!"