Bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cô nổi da gà khắp người.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.
"Em yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng."
Tống Thời Vi đỏ mặt, môi dưới gần như bị cô cắn rách.
Cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ người đàn ông phía sau, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh.
Cả người vừa mong đợi, vừa sợ hãi.
Chu Đình Việt xoay người cô lại, để cô đối diện với anh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đêm nay rất sáng, cô gái nhỏ trước mặt cúi đầu, mặt đỏ như gấc, bờ vai và cổ lộ ra ngoài lại trắng phát sáng.
Vai cô mỏng manh, nhỏ bé, nhưng cơ thể lại rất hấp dẫn.
Chu Đình Việt nuốt nước bọt.
Nhìn hàng mi cô run rẩy như cánh ve, trái tim anh cũng mềm nhũn theo.
Anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
"Đừng sợ, thả lỏng..."
Tống Thời Vi cảm thấy giọng anh khàn đặc, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ dám khẽ gật đầu.
Ngay khi Chu Đình Việt vừa lật người lên, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng "loảng xoảng.".
Hình như là tiếng gì đó bị vấp ngã.
Hai người trên giường đang chuẩn bị mây mưa, lập tức giật mình.
Vội vàng tách ra.
Tống Thời Vi quấn chặt mình trong chăn, Chu Đình Việt vội vàng mặc quần vào.
"Để anh ra xem."
Thấy cô gái nhỏ đỏ mặt gật đầu, anh mới sải bước ra ngoài.
Bật đèn phòng khách lên, trong nhà không có bóng người, chỉ có chiếc ghế trong phòng bị ngã.
Chu Đình Việt cau mày.
Chẳng lẽ là mèo hoang?
Anh lại kiểm tra xung quanh, không thấy gì bất thường, mới quay người trở về phòng.
Tống Thời Vi thấy anh quay lại, thì vội vàng hỏi: "Bên ngoài không có gì chứ?"
Chu Đình Việt khóa trái cửa phòng, vừa cởϊ qυầи vừa giải thích: "Không sao, yên tâm đi. Chắc là mèo hoang chui vào, làm đổ ghế."
Lúc này Tống Thời Vi mới yên tâm, lần này cô quay mặt về phía anh, nghe anh cởϊ qυầи áo và tận mắt nhìn anh cởϊ qυầи áo, đó thực sự là hai cảm giác khác nhau.
Chu Đình Việt thuộc tuýp người mặc quần áo thì gầy, cởϊ qυầи áo thì có cơ bắp.
Tám múi bụng đó không phải tập luyện cho có.
Vai rộng, hông hẹp, điển hình cho dáng người đồng hồ cát.
Đặc biệt là hai đùi khỏe khoắn, dưới chiếc quần đùi rộng thùng thình màu xanh quân đội, trông vô cùng gợi cảm.
Nhìn một lúc, mặt Tống Thời Vi bắt đầu nóng lên.
Người đàn ông này, đúng là hormone biết đi, chỉ cần cởϊ qυầи thôi cũng đủ quyến rũ rồi.
Chu Đình Việt vẫn chưa nhận ra sức hấp dẫn của mình, chui vào chăn, ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Cảm giác vừa bị gián đoạn ngay lập tức quay trở lại.
Tống Thời Vi cảm thấy có gì đó đang thúc vào bụng dưới của mình.
Nghĩ đến đó là gì, trái tim cô như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bắt đầu nhảy loạn xạ.
Dù sao Chu Đình Việt cũng độc thân nhiều năm, lần đầu tiên chạm vào phụ nữ, cảm giác này cũng khiến anh có chút bối rối.
Đặc biệt là cảm giác xa lạ này khiến anh hận không thể nghiền nát cô gái nhỏ vào trong cơ thể, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Vẻ ngoài kiềm chế này khiến Tống Thời Vi rung động không thôi.
Cô chủ động đẩy anh ngã xuống giường, lật người ngồi lên hai đùi anh.
Ngẩng đầu nhỏ lên cười với anh: "Bảo anh chậm một chút, cũng không bảo anh chậm như vậy."
Hơi thở nóng phả vào mũi anh, khóe mắt Chu Đình Việt cũng đỏ lên.
Anh hơi ngẩng đầu, cau mày nhìn cô gái nhỏ phía trên, dưới ánh trăng cô thật xinh đẹp rạng ngời.
Nhưng Tống Thời Vi lại không có động tác gì, chỉ không ngừng trêu chọc anh.
Chu Đình Việt gần như sắp bị cô hành hạ đến phát điên.
Ngay khi anh cảm thấy mình sắp bị cô "chơi hỏng" thì…
Bên ngoài đột nhiên lại có tiếng "loảng xoảng".
Tống Thời Vi sợ hãi muốn chui vào chăn. Nhưng bị Chu Đình Việt đang ở bên bờ vực sụp đổ, kéo lại.
Anh khàn giọng nói: "Chắc vẫn là mèo hoang, mặc kệ nó."
Tống Thời Vi vừa định tiếp tục, ai ngờ bên ngoài lại liên tục "loảng xoảng.", "loảng xoảng."
Một loạt tiếng động.
Cho dù Chu Đình Việt có "hứng thú" đến đâu thì lúc này cũng hoàn toàn biến mất.
Tức giận mặc quần áo vào, ra ngoài xem, vừa hay nhìn thấy hai tên nhóc Chu Thành và Chu Lâm đang đá ghế trong phòng khách.
Chu Đình Việt lập tức nổi giận.
"Hai thằng nhóc thối tha, đang làm gì đấy?"
Chu Thành nhún vai.
"Không làm gì cả, chỉ là không ngủ được nên ra ngoài uống nước với em trai thôi ạ."
Chu Lâm cũng vội vàng gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
Chu Đình Việt tức đến đau ngực, nhìn dáng vẻ của chúng, rõ ràng không phải là muốn uống nước, mà cố tình quậy phá.
Đúng là Chu Thành và Chu Lâm cố tình làm vậy, hôm nay là ngày đầu tiên người phụ nữ đó đến.
Khi Chu Đình Việt đến Kinh thị đón cô, rất nhiều đứa trẻ cùng trang lứa trong khu nhà thường xuyên trêu chọc chúng.
Nói rằng Chu Đình Việt cưới vợ mới, chắc chắn sẽ bận rộn sinh con, đến khi anh và người phụ nữ đó có con riêng, sẽ không cần chúng nữa.
Mặc dù chúng không thích Tống Thời Vi, nhưng trong lòng chúng có Chu Đình Việt, đó là bố của chúng. Là người thân nhất trên thế giới này.
Nếu một ngày nào đó anh thực sự không cần chúng nữa, Chu Thành nghĩ, cậu và các em sẽ thực sự trở thành những đứa trẻ không cha không mẹ.
Thấy Chu Đình Việt tức giận sắp đánh người, Chu Vĩ luôn giả vờ ngủ, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
"Cha, đừng đánh anh, là anh sợ cha và mẹ mới có con riêng thì sẽ không cần chúng con nữa."
Chu Thành tức giận quát cậu: "Em ba, im miệng cho anh."
Chu Vĩ lại đỏ hoe mắt.
“Anh, sao anh không cho em nói chứ?.”
Dứt lời cậu bé khóc vừa chạy tới ôm chặt lấy chân của Chu Đình Việt.
“Cha ơi, đừng bỏ rơi chúng con.”
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của mấy đứa trẻ trước mặt, bàn tay đang giơ lên của Chu Đình Việt từ từ hạ xuống, vẻ mặt của anh cũng thay đổi.
Cuối cùng, anh thở dài một tiếng.
“Đã khi nào cha nói sẽ bỏ rơi các con chưa? Các con nghĩ linh tinh cái gì thế? Cha nói cho các con biết, cả đời này cha sẽ không bao giờ bỏ rơi các con. Đến khi cha chết, các con vẫn là con của cha..”
“Nhớ chưa?”
Chu Vĩ gật đầu, nhưng Chu Thành và Chu Lâm lại cúi đầu không nói gì.
Lúc này, Tống Thời Vi đã mặc quần áo xong, bước ra khỏi phòng.
Nhìn mấy đứa trẻ trước mặt, rồi trao đổi ánh mắt với Chu Đình Việt, cô thấy được sự bất lực trong mắt anh.
Cô thở dài một hơi, rồi tiến về phía Chu Thành và mấy đứa trẻ khác.
“Mẹ hứa với các con, nếu cha của các con có con với mẹ rồi bỏ rơi các con, điều đó có nghĩa là nhân cách của ông ấy không đáng tin. Khi đó, mẹ sẽ là người đầu tiên rời bỏ ông ấy cùng với đứa trẻ. Để ông ấy sống cô đơn một mình.”
Nghe thấy lời cô nói, Chu Thành và Chu Lâm lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt vừa có sự ngạc nhiên, vừa có sự nghi ngờ sâu sắc.
Còn Chu Đình Việt thì giận đến mức muốn véo mạnh vào eo thon của cô.
Cô nói như thế tuy là để mấy đứa trẻ yên tâm, nhưng cũng quá ác rồi.
Cô dám nghĩ đến việc rời bỏ anh cùng với đứa trẻ sao?
Thật không biết cô nghĩ cái gì mà nói ra được như vậy..
Mặc dù anh biết chắc chắn mình sẽ không bao giờ làm chuyện đó, nhưng anh vẫn không nhịn được cảm thấy tức giận.
Anh hừ lạnh một tiếng với Chu Thành và mấy đứa trẻ: “Nhìn xem, mẹ của các con cũng đã nói như vậy rồi, còn lo lắng cái gì nữa?”
Chu Thành và Chu Lâm nhìn nhau, sau đó Chu Lâm quyết tâm.
“Vậy cha thề đi.”