Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Bầu Quân Nhân Quá Xinh, Thủ Trưởng Kìm Lòng Không Đặng

Chương 24: Chẳng khác nào cô đang đùa với lửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Chu Đình Việt không đồng ý, anh mang chậu lớn dùng để tắm cho bọn trẻ vào trong nhà.

"Em, dùng cái này mà tắm. Nếu Chu Đình Việt anh để vợ mình không dám dùng nước, thì anh có còn là đàn ông không?"

Nhìn anh đổ ào ào một chậu nước đầy, Tống Thời Vi vội kêu lên: "Đủ rồi. Đủ rồi. Đủ lắm rồi."

Nhưng Chu Đình Việt vẫn đổ gần đầy chậu mới dừng lại.

Khóa cửa lại, nhìn chậu nước lớn trước mặt, trong lòng Tống Thời Vi không khỏi rung động.

Người đàn ông này đối xử tốt với cô theo những cách rất nhỏ nhặt, như trên tàu, mang cho cô mơ sấy, mua dưa hấu cho cô, luôn lo cô không thoải mái.

Nhưng chính những điều nhỏ nhặt như vậy lại càng khiến cô cảm động.

Cô tắm rửa toàn thân, nghĩ nước không dễ dàng có được, nên cô quyết định gội cả đầu.

Khi cô mở cửa bước ra, trời đã khá muộn, bọn trẻ đều bị Chu Đình Việt bắt đi ngủ.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt với cổ áo hơi mở, để lộ một phần cổ trắng nõn, mái tóc dài như thác nước ướt đẫm rũ xuống ngực, cô đang cầm khăn lau khô từng chút một.

Không biết vì sao Chu Đình Việt bỗng cảm thấy có một luồng lửa nóng xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Miệng khô khốc, trán toát ra những giọt mồ hôi nhẹ.

Anh không tự chủ được kéo cổ áo sơ mi, nhưng vẫn cảm thấy không thể hạ nhiệt.

Anh để lại một câu: "Anh cũng đi tắm."

Tống Thời Vi cảm thấy một cơn gió ùa vào phòng, rồi "rầm" một tiếng, cửa đóng sập lại.

Cô có chút ngạc nhiên sao anh chạy nhanh như vậy, nhưng vừa ngạc nhiên xong, cô chợt nhận ra.

Anh đi tắm rồi, nhưng trong đó chỉ có nửa chậu nước mà cô vừa tắm qua.

Anh định dùng nước tắm của cô để tắm sao???

Nghĩ đến đây, mặt Tống Thời Vi lập tức đỏ bừng.

Cô cắn môi, vừa lau tóc vừa nhìn cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt, không khỏi suy nghĩ lung tung.

Bởi vì cô vừa nhận ra rằng, cô và Chu Đình Việt đã có giấy đăng ký kết hôn. Hai người họ là vợ chồng hợp pháp.

Hơn nữa, ở đây chỉ có hai phòng, bọn trẻ ngủ một phòng, điều đó có nghĩa là từ tối nay, cô và Chu Đình Việt sẽ ngủ chung một phòng, chung một giường.

Nghĩ đến đây, mặt cô lập tức đỏ ửng, tay cầm khăn cũng vô thức siết chặt.

Cô, cô có thể nói, kiếp trước vì bận công việc nên chưa từng có bạn trai sao?

Dù chưa có, nhưng cô đã từng nghe nhóm bạn thân bàn luận riêng với nhau, lần đầu tiên sẽ đau đến mức nào, nhưng sau khi đau lại là cảm thấy vui sướиɠ ra sao.

Khi đó Tống Thời Vi đã rất sợ hãi, từ nhỏ cô đã sợ đau, chỉ cần trầy xước chút da, cô đã đau đến mức mắt đỏ hoe.

Chứ đừng nói đến… Loại đau mà bạn thân cô đã nhắc tới. Nghĩ thôi đã thấy sợ, nhưng nếu người đó là Chu Đình Việt... Cô cũng muốn thử.

Khi Chu Đình Việt tắm xong bước ra, anh thấy cô gái nhỏ của mình đang ngồi bên bàn, vừa lau tóc vừa không biết đang nghĩ ngợi gì.

Thỉnh thoảng cô nhíu mày, lúc lại bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Khi anh mang chậu tắm ra khỏi nhà, cô gái nhỏ nhìn anh, gương mặt đỏ ửng, mím chặt môi dưới, đôi môi mọng thịt bị cô cắn nhẹ, đỏ như một quả anh đào nhỏ.

Khiến ngọn lửa mà anh cố gắng dập tắt lại bùng lên mạnh mẽ. Anh không dám nhìn thêm, vội ra ngoài đổ nước rồi lấy cây lau nhà lau sàn nhà bị ướt. Sau đó, anh bước đến bên bàn, nhận lấy chiếc khăn từ tay cô, dịu dàng lau tóc giúp cô .

Ban đầu Tống Thời Vi còn ngượng ngùng không để anh lau, nhưng Chu Đình Việt nói không lau khô mà đi ngủ sẽ dễ bị đau đầu, cô mới ngừng từ chối.

Cảm nhận được động tác dịu dàng của anh, mặt Tống Thời Vi lại đỏ bừng.

Còn Chu Đình Việt thì nhìn mái tóc dài đen mượt như thác của cô, càng khiến lòng anh rạo rực. Cô gái nhỏ nhìn rất đáng yêu, tóc lại dài và dày, mượt mà sáng bóng, như lụa vậy, đẹp vô cùng.

Từ góc nhìn của anh, mỗi lần vén mái tóc dài trên vai cô lên, anh lại có thể thấy cái cổ mềm mại của cô, cùng với một chút cảnh tượng lúc ẩn lúc hiện.

Yết hầu của Chu Đình Việt không ngừng chuyển động lên xuống, anh không hiểu mình làm sao nữa. Bấy lâu nay, anh luôn tự cho rằng mình không phải là người ham muốn nhiều.

Nhưng từ khi gặp cô, cô luôn dễ dàng khiến anh bị kí©h thí©ɧ.

Có một chuyện, anh chưa từng dám kể với Tống Thời Vi, đó là đêm anh trở về sau ngày đầu gặp cô ở Kinh thị, anh đã mơ về cô.

Trong giấc mơ, anh đã làm tất cả những việc nên làm và không nên làm. Sáng hôm sau, anh liền nhận ra điều bất thường. Vội vàng thay quần áo, lấy ga giường đi giặt. Trong giấc mơ, hình ảnh cô rất mờ ảo, không rõ ràng, nhưng anh biết đó chính là cô.

Bây giờ, nhìn cô chân thật ngồi trước mặt, Chu Đình Việt thậm chí cảm thấy hình bóng trong mơ dần có đường nét rõ ràng hơn.

Khó khăn lắm anh mới lau khô tóc cho cô, Chu Đình Việt vội vàng quay người vào bếp, “ừng ực ừng ực” uống một gáo nước lớn, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Dù sao anh cũng lớn hơn cô gái nhỏ gần mười tuổi, anh không muốn cô cảm thấy mình là một ông già háo sắc.

Khi cơn nóng trong người tạm thời lắng xuống, anh mới rời khỏi bếp và chuẩn bị vào phòng ngủ.

Tống Thời Vi vì vừa sợ vừa ngại ngùng, đã sớm chui vào chăn, quay mặt vào trong.

Vì trời nóng nên cô chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Chu Đình Việt nhìn đường cong quyến rũ của cô, lại không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Trước khi đi ngủ, anh cũng không thể vẫn mặc áo sơ mi và quần dài.

Anh đành mím môi, cởϊ áσ sơ mi, mặc áo ba lỗ trắng. Bên trong quần dài là một chiếc quần đùi quân đội màu xanh lá rộng rãi. Anh do dự hồi lâu, rồi cũng cởϊ qυầи dài ra.

Anh lật chăn ra chuẩn bị chui vào, nhưng vừa mới vào, anh suýt nữa đã nhảy ra ngoài. Bởi vì Tống Thời Vi bên trong lại không mặc gì, nơi tay anh chạm vào là làn da mịn màng.

Cả cánh tay anh áp sát vào lưng trần của cô, bàn tay đặt thấp xuống một chút. Vừa chạm vào, trong đầu anh lập tức biết đó là nơi nào...

Chu Đình Việt cảm thấy cả đầu "ầm." một tiếng, như thể sắp nổ tung.

Tống Thời Vi từ lâu đã căng cứng toàn thân, ngay khi Chu Đình Việt chạm vào cô, cả người cô căng ra như một cây cung được kéo căng hết cỡ. Cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy máu.

Giọng nói cô run rẩy: "Em, em sợ đau, anh, anh nhẹ nhàng một chút."

Chu Đình Việt nào còn có gì không hiểu?

Hóa ra, cô, là vì cái này.

Bàn tay buông thõng bên người bất giác nắm chặt, yết hầu Chu Đình Việt nhấp nhô liên tục, cả trán lấm tấm mồ hôi.

Anh chưa từng có phụ nữ. Đêm nay cũng là lần đầu tiên anh trải qua chuyện này.

Ban đầu anh nghĩ cô còn nhỏ, hai người cứ từ từ, không vội.

Đợi đến khi nào cô đồng ý, anh mới chạm vào cô.

Nhưng ai ngờ, cô gái lại...

Cô có biết không, cô như đang đùa với lửa.

Chu Đình Việt cảm thấy việc tắm rửa trước đó là vô ích, đã đến mức này rồi, nếu anh còn có thể nhịn không hành động, vậy thì chắc chắn anh không phải là một người đàn ông thực thụ.

Im lặng hồi lâu, ngay khi Tống Thời Vi tưởng anh đã ngủ thϊếp đi thì cô cảm thấy anh ở phía sau xoay người, cả người anh áp sát vào lưng cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »