Mặt của Chu Thành lập tức đỏ bừng, cậu bé cắn chặt môi dưới, tỏ vẻ hối hận. Nhưng cậu vẫn còn nhỏ, bản tính chưa hẳn là xấu, cậu gật đầu, thừa nhận sai lầm của mình.
“Đáng! Đó là lỗi của con, con không nên lãng phí lương thực!”
Thấy cậu thừa nhận, Tống Thời Vi mỉm cười.
“Còn về roi thứ hai, tại sao mẹ lại ngăn cản? Đó là vì con nói mẹ lòng dạ xấu xa, sẽ đánh em và em trai! Vậy mẹ muốn hỏi con, mắt nào của con thấy mẹ đánh Chu Vĩ và Hân Hân?”
Chu Thành trừng lớn mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng dường như lại cảm thấy cô thực sự chưa làm gì cả.
Nhưng cậu vẫn bất mãn, lẩm bẩm: “Bây giờ đương nhiên sẽ không làm, nhưng tôi tin một ngày nào đó đuôi cáo của cô sẽ lộ ra!”
Chu Đình Việt tức giận quát lên: “Nói bậy!”
Tống Thời Vi lại cười tươi: “Được thôi, mẹ hoan nghênh con giám sát. Khi nào mẹ đánh con và các em, con nói mẹ lòng dạ xấu xa cũng không muộn. Vì thời gian sẽ chứng minh tất cả, đúng không?”
Chu Thành mím môi, cúi đầu xuống. Những gì cô nói dường như cũng có lý...
Trận náo loạn kết thúc, đánh cũng đã đánh, nói cũng đã nói. Nếu còn ầm ĩ nữa, những món ăn cô vất vả chuẩn bị sẽ nguội mất.
Cô nhanh chóng gọi mọi người cùng ăn cơm.
Chu Đình Việt trừng mắt nhìn Chu Thành và Chu Lâm.
Chu Thành chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Chu Vĩ và Hân Hân vừa nhìn thấy vậy liền vui mừng, mỗi người cầm một đôi đũa rồi bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, bụng của họ đã đói cồn cào từ lâu.
Chu Lâm vốn cũng giống Chu Thành, không muốn ăn, nhưng sau khi cắn một miếng bánh và nếm thử món ăn, cậu lập tức quên hết mọi thứ.
Tống Thời Vi thấy Chu Thành chỉ cắn từng miếng nhỏ bánh, ăn chút cháo, mà không động đũa các món khác, cô cũng không bận tâm, để mặc cậu.
Dù là ai vừa bị đánh đòn xong, trong lòng sao có thể vui được chứ?
Đứa trẻ này đã có chủ ý từ lâu, để thay đổi hoàn toàn quan điểm của cậu, còn cần thời gian lâu dài.
Bây giờ cậu đang không vừa mắt cô, bất kể cô làm gì, cậu cũng sẽ nghĩ cách làm trái lại.
Dù sao núi cao sông dài, cô còn nhiều thời gian mà!
Sau khi ăn xong, Chu Thành ngoan ngoãn dẫn các em đi rửa bát.
Chu Đình Việt nhìn theo bóng lưng cậu, không khỏi cau mày.
Anh không ngờ rằng khi lấy vợ, mấy đứa trẻ này lại phản ứng mạnh như vậy.
Điều này khiến anh có chút áy náy, một phần là do anh đã suy nghĩ quá đơn giản, không trò chuyện tử tế với mấy đứa trẻ.
Còn một phần nữa là anh cảm thấy xấu hổ với Tống Thời Vi, hoàn cảnh của anh vốn đã không tốt, mấy đứa trẻ lại còn không chấp nhận cô.
Từ thái độ của Chu Thành đối với cô, không khó để thấy rằng trong lòng cậu kháng cự cô đến mức nào.
Anh là người thô kệch, làm lính cả đời, tuy đây không phải là lần đầu tiên anh kết hôn, nhưng tình huống như thế này thì anh chưa từng gặp qua.
Trước kia dẫn theo mấy đứa nhóc này, cũng là anh mò mẫm từng chút mà đi qua.
Anh không biết mình làm đúng hay sai, dù sao cũng đã nuôi nấng mấy đứa trẻ này bình an đến tận bây giờ.
Anh đã cố gắng hết sức để dạy chúng cái gì là đúng, cái gì là sai.
Đúng thì anh khuyến khích, sai thì anh phạt!
Ví dụ như trước bữa ăn, thấy Chu Thành không chỉ tùy tiện lãng phí lương thực, mà còn chửi bới Tống Thời Vi, anh thực sự rất tức giận.
Thậm chí anh nghĩ, có phải mình đã dạy chúng sai rồi không?
Tống Thời Vi để mặc anh tự suy nghĩ, bây giờ cô lại rất yêu quý Hân Hân.
Cô bé này vô cùng đáng yêu!
Có thể là vì Chu Đình Việt là một ông già thô kệch, lại thêm dù sao cũng là cô nhóc, nên từ trước đến nay anh chưa từng tắm rửa cho cô bé.
Trên cổ của cô bé đã có một vòng bụi rồi. Tống Thời Vi đun nước, đóng cửa phòng rồi tắm rửa cho cô bé thật sạch sẽ.
Cô dùng xà phòng hiệu Bạch Miêu mà cô mang đến từ Kinh thị.
Chu Hân Hân vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên cô bé được tắm thơm tho như vậy!
Tắm xong cả người cô bé thơm và mềm mại!
Tống Thời Vi nhìn cô bé mặc quần áo sạch sẽ, cũng rất vui.
Chu Hân Hân thích thú chạy ra ngoài.
“Cha, anh, mọi người có ngửi thấy mùi thơm không? Là mẹ tắm cho em đấy! Dùng xà bông nhé! Thơm lắm, thơm lắm luôn!”
Chu Vĩ nghe thấy vậy, lập tức tò mò chạy đến ngửi quanh người cô bé.
“Thật sự rất thơm! Anh cũng muốn tắm thơm như thế này!”
Chu Lâm bên cạnh lập tức đá cậu một cái.
“Tắm gì mà tắm, con trai mà, đâu phải con gái! Cần gì phải thơm?”
Chu Vĩ bị đá một cái, uất ức xoa xoa mông.
“Con trai thì sao? Con trai cũng có thể sạch sẽ, thơm tho mà!”
Nghe cậu bé nói vậy, Tống Thời Vi mỉm cười.
“Chu Vĩ nói đúng! Không kể con trai hay con gái, đều phải sạch sẽ, nếu không lúc nào cũng bẩn thỉu, đừng nói là bị các bạn nhỏ khác chê cười, mà chính bản thân cũng không thoải mái! Khắp người toàn vi khuẩn dơ bẩn!”
Chu Vĩ nghe vậy, liền gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng!”
Nhưng ba người họ đều là con trai! Việc tắm rửa này tất nhiên giao cho Chu Đình Việt rồi.
Đương nhiên Chu Đình Việt nghe lời vợ.
“Đi nào, tất cả đi tắm! Để cha kỳ cọ cho! Xem các con bẩn đến mức nào rồi!”
Anh đã ra lệnh, dù Chu Thành và Chu Lâm không muốn, cũng phải miễn cưỡng đi tắm.
Mấy đứa trẻ tắm xong ra, đều sạch sẽ thơm tho.
Chu Vĩ cũng vui không tả xiết.
Liên tục cúi đầu ngửi khắp người mình: “Thơm quá!”
“Thật là thơm! Sau này ngày nào em cũng muốn tắm!”
Kết quả là vừa dứt lời, gáy cậu lại bị anh hai đập cho một cái thật mạnh.
“Tắm, Tắm, tắm cái gì mà tắm, em có biết ở trên đảo, dùng nước khó khăn đến mức nào không?”
Trên đảo chỉ có một cái giếng, tất cả mọi người đều phải lấy nước từ đó và mang về nhà.
Nhà họ thường là Chu Đình Việt đi gánh nước. Để gánh đầy một bồn nước, anh phải đi bốn, năm chuyến mới xong.
Nghe anh hai nói vậy, Chu Vĩ lập tức im lặng, mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Tống Thời Vi không nghĩ tới điều này, chẳng trách mấy đứa trẻ thà dơ một chút cũng không tắm hay rửa tay, hóa ra là để cha chúng nó đỡ vất vả hơn.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên cảm thấy có lỗi với Chu Đình Việt.
Chỉ trong hôm nay, nấu ăn với tắm rửa đã làm tốn quá nửa chậu nước.
“Xin lỗi, em không biết ở đây nước khó khăn đến thế….”
Nghe cô xin lỗi, Chu Thành và Chu Lâm phản ứng lớn nhất, họ không ngờ cô lại chủ động nhận “lỗi”! Thật sự không giống như họ tưởng tượng.
Chu Thành nghĩ cô bắt họ tắm chỉ vì chê họ quá bẩn, hoàn toàn không quan tâm đến sự vất vả của cha họ.
Không ngờ, cô không hề biết nước ở trên đảo lại khó khăn như vậy.
Chu Đình Việt lập tức xua tay.
“Không vất vả, chỉ là gánh thêm vài thùng nước thôi mà? Việc này còn nhẹ nhàng hơn so với huấn luyện hằng ngày! Có gì mà vất vả đâu! Em cứ yên tâm mà dùng! Muốn dùng bao nhiêu thì dùng, hết nước rồi anh đi gánh thêm!”
Nhưng Tống Thời Vi vẫn cảm thấy ngại.
Vì vậy, vào buổi tối trước khi đi ngủ, cô chỉ dám lấy một chậu nước để lau sơ qua, dù sao cả ngày ngồi tàu hỏa, rồi lại đi tàu thủy, cộng thêm mùi dầu mỡ, mùi trên người thực sự không dễ chịu lắm.