Chương 18: Khởi hành đến đảo

Khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, Tống Thời Vi lại rất vui vẻ.

Cô cười, vẫy tay với anh ta.

"Tôi sẽ theo chồng đi quân, chúng ta tạm biệt từ đây nhé. Tạm biệt!"

Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa.

Nói xong, cô mặc kệ ánh mắt đầy đau khổ của Quý Yến Lễ, hứng khởi bước đi những bước nhỏ, nhảy nhót về nhà.

Cảm giác thoát khỏi cốt truyện thật là sảng khoái!

Sáng sớm hôm sau, Chu Đình Việt đã đến đón cô từ sớm.

Thẩm Tú Nga và Chu Nhuận Đức cũng đã xin nghỉ phép để đến tiễn cô.

Con trai và con dâu đều chuẩn bị đi đến hải đảo, họ không khỏi cảm thấy buồn bã. Không chỉ họ, ngay cả Triệu Huệ Lệ và Tống Chí Dũng cũng không đi làm.

Họ giúp Tống Thời Vi sắp xếp hành lý, ngồi trong chiếc xe hơi nhỏ của nhà họ Chu, cùng tiễn cô đến ga tàu.

Chu Đình Việt đã đặt vé tàu lúc 10 giờ sáng. Trước tiên, họ phải đi tàu đến Thanh Thành, gần đảo Kỳ Liên nhất. Đến Thanh Thành, họ phải đi thuyền, mất gần một ngày mới tới nơi.

Tại sân ga, Thẩm Tú Nga và Triệu Huệ Lệ không ngừng nắm tay Tống Thời Vi, dặn dò rất nhiều điều.

"Vi Vi, ở đó phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân."

"Vi Vi, nếu ở đó không quen thì quay về nhé."

Triệu Huệ Lệ chỉ vào chiếc túi mà Tống Chí Dũng đang xách: "Trong này có đôi giày mới, mấy ngày trước mẹ làm cho con, còn có cả bánh sáng nay mẹ nướng, mang theo để ăn dọc đường."

Tống Thời Vi không ngừng gật đầu, trong lòng rất xúc động.

"Mẹ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cha mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe. Còn có bà nội và bác cả dâu, bọn họ..."

Triệu Huệ Lệ biết cô đang lo lắng điều gì, liền cười ngắt lời: "Yên tâm, mẹ hiểu mà, bây giờ đã ra ở riêng rồi, họ không quản được chúng ta nữa! Sau này, lương của cha mẹ cũng không phải nộp nữa, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn thôi!"

Tống Chí Dũng ở bên cạnh phụ hoạ: "Đúng vậy, con gái, đừng lo lắng, cha đã hiểu ra rồi, sẽ không mềm lòng nữa đâu! Con ở đó phải sống tốt đấy!"

Mắt Tống Thời Vi đỏ hoe, gật đầu thật mạnh.

"Dạ!"

Chu Đình Việt mỉm cười nhận túi từ tay Tống Chí Dũng.

"Chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không để cô ấy chịu uất ức đâu!"

Lúc này, tàu hỏa sắp khởi hành, Chu Đình Việt và Tống Thời Vi không dám chần chừ nữa, trong ánh mắt đầy lưu luyến của mọi người, họ xách hành lý lên tàu.

Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Tống Thời Vi không ngừng vẫy tay với họ.

"Cha mẹ, mọi người về đi! Yên tâm nhé! Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân!"

Tàu từ từ khởi hành, Triệu Huệ Lệ và Thẩm Tú Nga vừa chạy theo tàu, vừa không ngừng lau nước mắt.

"Chăm sóc bản thân cho tốt đấy!"

Tàu tăng tốc, dần dần biến mất thành một điểm đen.

Triệu Huệ Lệ bỗng nhớ lại cảnh tiễn con trai cả đi nông thôn năm xưa, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống.

Thẩm Tú Nga thấy vậy không khỏi đau lòng.

Bà ấy vỗ nhẹ lưng bà an ủi: "Đừng khóc nữa, con bé biết sẽ đau lòng đấy."

Triệu Huệ Lệ lau nước mắt, nhìn về phía tàu đã biến mất, rồi mới cùng mọi người rời đi.

Thời này tàu hỏa xanh*vẫn chưa có quạt, bây giờ lại là giữa mùa hè, cả toa tàu đông nghịt người, nhiều người thậm chí còn đứng chen chúc trong lối đi với hành lý trên vai.

*là tên gọi dân gian của một loại tàu hỏa phổ biến ở Trung Quốc trong quá khứ. Tàu này được gọi là "tàu vỏ xanh" vì vỏ của nó thường được sơn màu xanh lá cây. Những tàu hỏa này thường có tốc độ chậm, nội thất và tiện nghi cơ bản, không có điều hòa, và thường có quạt trần hoặc cửa sổ mở để thông gió.

Cả toa tàu đầy mùi than, thuốc lá, rượu trắng, cùng mùi thức ăn và mùi mồ hôi người hòa lẫn vào nhau.

Tống Thời Vi bị mùi hôi làm cho nhức đầu. May mà chỗ cô ngồi gần cửa sổ, cô tựa đầu vào kính mát lạnh, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Chu Đình Việt cảm nhận được cô khó chịu.

"Không phải là lần đầu đi tàu đấy chứ? Có chút khó chịu đúng không?"

Không phải lần đầu Tống Thời Vi ngồi tàu, kiếp trước cô đã đi vô số lần tàu cao tốc, thậm chí cả máy bay.

Nhưng kiếp này đúng là lần đầu ngồi tàu điều kiện kém thế này, khiến cô có chút đau đầu.

Cô gật đầu.

"Lần đầu đi, không quen lắm!"

Đương nhiên Chu Đình Việt biết hoàn cảnh trên tàu kém, anh suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong balo ra một gói mơ sấy khô đưa cho Tống Thời Vi.

"Ăn một miếng mơ, sẽ thấy dễ chịu hơn."

Tống Thời Vi nhìn thấy gói mơ sấy khô thì có chút ngạc nhiên.

"Anh chuẩn bị trước rồi à?"

Chu Đình Việt cười gật đầu: "Anh nghĩ có thể lần đầu em đi tàu, sợ trên đường em sẽ khó chịu nên mua trước cái này!"

Tống Thời Vi vui vẻ, không ngờ anh lại chu đáo như vậy, cô lấy một cục cho vào miệng, nước chua ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng.

Cảm giác đau đầu trước đó cũng giảm bớt không ít. Thấy cô khá hơn, Chu Đình Việt cũng yên tâm.

"Nếu thấy đỡ hơn thì dựa vào anh ngủ một lát, đến trạm, anh xem có hoa quả không, mua một ít cho em ăn."

Thấy anh luôn nghĩ cho mình, trong lòng Tống Thời Vi cảm thấy ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn vào quai hàm sắc sảo của anh, và yết hầu đang nhấp nhô khi nói chuyện, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác xao xuyến.

Cô ngoan ngoãn dựa vào vai anh, lập tức một mùi hương bột giặt xông vào mũi, xua tan mùi khó chịu trong toa tàu.

Tống Thời Vi cảm thấy an tâm hơn nhiều, đầu gối lên vai rộng của anh, theo nhịp đung đưa của tàu "cộc cạch, cộc cạch!", cô nhanh chóng thϊếp đi.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, là bị đánh thức bởi tiếng ồn, mơ màng mở mắt ra, thấy trên tàu người xuống người lên, người đi lại rất ồn ào.

Trên đầu bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Dậy rồi à? Muốn ngủ thêm không?"

Tống Thời Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Chu Đình Việt ở ngay trước mặt, không ngờ mình lại ngủ thϊếp đi thật, cô vội lau miệng.

Mình ngủ có chảy nước miếng không?

Cô lén liếc nhìn vai anh, hình như không có vết nước đáng nghi nào.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có lẽ vì trời nóng, anh đã cởi hai cúc áo ở cổ, để lộ một phần ngực.

Nhìn thấy, Tống Thời Vi không kìm được nuốt nước miếng.

Đột nhiên, ngực anh nhanh chóng tiến về phía cô, khi Tống Thời Vi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Chu Đình Việt kéo vào lòng, còn phần ngực mà cô lén nhìn vừa rồi chỉ cách cô một tấc, dường như cô chỉ cần thè lưỡi là có thể liếʍ được.

Mặt Tống Thời Vi lập tức đỏ bừng, đầy rối rắm.

Nghe thấy phía sau, "rầm!" một tiếng, là âm thanh cửa sổ được mở ra.

Một cơn gió mát ùa vào, ngay lập tức xua tan phần nào hơi nóng trên mặt cô.

Lúc này Chu Đình Việt cũng buông ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì không khỏi lo lắng.

"Có phải nóng quá không? Đúng lúc đến trạm, tàu dừng lại 20 phút, mở cửa sổ cho em hít thở không khí, xem có dễ chịu hơn không."

Tống Thời Vi hoảng loạn gật đầu, vội quay đầu ra ngoài cửa sổ, tay không ngừng quạt gió hai bên mặt.

"Vừa rồi quả thực là quá nóng!"

Cơ ngực ấy đột nhiên ở gần mình như vậy, ai mà không thấy nóng chứ?