Chương 14: Chu Đình Việt Bảo Vệ Vợ

Thẩm Tú Nga còn nói, có nhiều thứ bọn họ vẫn chưa mua, nhưng đã chuẩn bị tiền, phiếu công nghiệp, và phiếu đồ gia dụng. Vì Chu Đình Việt là quân nhân nên đàng gái phải theo quân, sau khi kết hôn mang theo những phiếu và tiền này, khi nào muốn mua thì mua, muốn mua gì thì tự mình chọn.

Nhìn xem, kiếm đâu ra một bà mẹ chồng thế này chứ!

Ánh mắt của Tống Thời Vi cũng không tự chủ mà rơi vào chiếc tivi đặt một bên. Thời đại này tuy là loại tivi đen trắng 18 inch với cái đầu lớn, nhưng cô hiểu, thứ này quý giá đến mức nào, không phải cứ có tiền là mua được. Chỉ tiêu mỗi năm mỗi tháng bên trên phát xuống đều có hạn, người bình thường thực sự không thể kiếm được.

Xem ra, cha mẹ chồng tương lai của cô đối xử với cô rất tốt. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tham lam của Phùng Xuân Mai và bà cụ Tống là cô lại không nhịn được mà cau mày.

Cô không muốn làm lợi cho bọn họ!

"Cảm ơn dì, mấy ngày trước Miểu Miểu còn ghen tỵ nói với cháu, nhà bạn cùng lớp có máy thu thanh* có thể nghe tiếng Anh. Nền tảng tiếng Anh của em ấy không tốt, có cái tivi và máy thu thanh này, chắc chắn em gái cháu sẽ học tốt hơn, năm sau thi đại học có khi còn đỗ đại học ấy chứ!"

Cô cố tình tuyên bố chủ quyền, tivi và máy thu thanh này, các người đừng mong đυ.ng đến. Cô muốn nói rõ những thứ này là sính lễ của nhà họ Chu dành cho cô, cô muốn để lại cho cha mẹ và em gái mình!

Đương nhiên là cô nói gì, Thẩm Tú Nga cũng nghe theo, huống hồ bà cũng không muốn những thứ này rơi vào tay Phùng Xuân Mai.

Vì vậy, bà cười nói: "Nhìn xem, người trong nhà, có gì mà cảm ơn hay không cảm ơn, thứ này chính là cho Vi Vi của chúng ta, Miểu Miểu là em gái ruột của cháu, nếu em ấy dùng được để học, thì không còn gì tốt hơn. Nếu năm sau thực sự đỗ đại học, chúng ta còn được thơm lây! Ha ha ha!"

Quả nhiên, Phùng Xuân Mai và bà cụ Tống ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là bà cụ Tống, bà ta còn chưa từng được xem tivi đấy! Thứ này thật hiếm có! Bà ta còn định để trong phòng mình, sau này ra ngoài cũng có thể khoe với mấy ông bà già khác.

Bà ta nhìn Tống Thời Vi với ánh mắt đầy khó chịu.

Tống Thời Vi vốn không quan tâm bọn họ có thích cô hay không. Cô chỉ muốn tranh thủ trước khi đi, có thể cố gắng càng nhiều càng tốt để cha mẹ và em gái có cuộc sống tốt hơn.

Còn về anh cả, bây giờ còn ở nông thôn, năm 77 nhiều thanh niên trí thức thi đại học, anh ấy không tham gia, nói rằng mình không có khả năng đó, cũng không phải là người có tố chất để học đại học.

Hai năm qua thanh niên trí thức về thành phố ngày càng nhiều, Tống Thời Vi nghĩ, anh cả của cô chắc hẳn cũng sắp về rồi.

Rất nhanh, Triệu Tuệ Lệ và Tống Chí Dũng được em gái Miểu Miểu của cô gọi về.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc ô tô nhỏ, trong lòng hai người lộp bộp.

Xem ra nhà người yêu của Vi Vi rất khá giả!

Sợ con gái mình bị xem thường, nhất là nghĩ đến vẻ mặt của chị dâu, bà ấy càng lo lắng hơn.

Vừa vào cửa, thấy Oanh Oanh cũng được gọi về, bà đã hiểu rõ mọi chuyện.

Tức giận trừng Phùng Xuân Mai một cái rồi lập tức bước tới cười vui vẻ chào hỏi Thẩm Tú Nga.

Chu Đình Việt cũng cười gọi: "Chú, dì!"

Triệu Tuệ Lệ và Tống Chí Dũng nhìn thấy chàng trai này vừa đẹp trai, vừa khỏe mạnh, còn gì mà không hài lòng chứ.

Lại nói, Thẩm Tú Nga cũng không phải loại mẹ chồng lắm chuyện, Triệu Tuệ Lệ và bà nói chuyện rất hợp nhau. Chỉ một lát sau, hai người đã thân thiết như chị em.

Làm cho Chu Nhuận Đức và Tống Chí Dũng nhìn mà cũng vui vẻ lây.

Chu Nhuận Đức lấy một hộp trà ra từ túi xách.

"Anh Tống, cái này là cho anh, một đồng nghiệp của tôi mang về từ phương Nam, tôi uống thấy cũng ngon, nên mang cho anh một hộp!"

Tống Chí Dũng thực sự vui mừng khôn xiết, đây là trà đấy, người bình thường ăn không đủ no, ai mà nỡ mua trà uống, nhiều lắm chỉ mua chút vụn trà, ngâm nước uống, có vị trà là đã thơm rồi.

Tay run run nhận lấy, đúng lúc bị ông cả Tống và mấy đứa con trai của ông ta nhìn thấy.

Ông cả Tống ghen tị đến đỏ mắt. Ông ta nhìn thấy rõ, ngoài cửa đỗ một chiếc ô tô nhỏ, còn có tài xế riêng.

Người yêu của Tống Thời Vi quả thật không đơn giản!

Nếu hôn sự này mà là của Oanh Oanh nhà họ thì tốt biết bao!

Có một sui gia như thế này, ai ra ngoài mà không kính nể ông ta?

Nhìn vào trong phòng khách, tivi, máy khâu, rượu Mao Đài... Còn có hộp trà quý trên tay Tống Chí Dũng!

Ông ta ghen tị đến mức muốn nghiền nát cả hàm răng!

Sao Phùng Xuân Mai không ghen tị cho được? Thẩm Tú Nga cũng thật là, vừa rồi đối với bà ta thì lạnh nhạt, vừa gặp Triệu Tuệ Lệ thì lại thân thiết như chị em rồi?

Bà ta không tốt hơn Triệu Tuệ Lệ kia sao?

Nghĩ đến đây, bà ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho bà cụ Tống.

Sao bà cụ Tống có thể không hiểu ý của bà ta chứ?

Nhìn sang người con trai cả đang đứng ở cửa, thấy ông ta cũng có cùng biểu cảm, trong lòng lập tức quyết tâm, bà ta hạ giọng nói: "Khụ khụ, sui gia, nói thật. Vi Vi nhà chúng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, chưa có công việc chính thức, trong nhà thì anh cả đi nông thôn, em gái còn đi học. Thật sự nhà thắng thứ hai này của tôi không bằng nhà thằng cả. Oanh Oanh đã có việc làm, ba anh trai là nòng cốt trong nhà máy! Gia đình không có gánh nặng gì!"

Vừa nghe xong, tất cả mọi người đều im lặng, đồng loạt nhìn bà ta.

Mắt của Triệu Tuệ Lệ lập tức đỏ hoe.

Nụ cười trên khuôn mặt Tống Chí Dũng cũng ngay lập tức biến mất, ông đặt hộp trà trở lại bàn, trong mắt đầy đau lòng.

Tống Thời Vi không nhịn được cười lạnh.

Hay thật, đến lúc này, bà nội và bác cả vẫn nghĩ đến chuyện đổi vợ đấy!

Thật nghĩ đây là xã hội cũ sao?

Ngay cả trên khuôn mặt của Thẩm Tú Nga và Chu Nhuận Đức cũng hiện lên vẻ khó tin.

Chỉ có gia đình người con cả là tràn đầy phấn khích và mong chờ.

Bà cụ Tống mím môi, hít sâu một hơi, rồi nói ra câu cuối cùng: "Sui gia à, hay là để Đình Việt cưới Oanh Oanh nhà thằng cả của tôi nhé? Oanh Oanh biết nấu ăn, biết giặt đồ, rất chăm chỉ, không giống con thằng thứ hai, không chịu được khổ, không làm nổi việc! Con bé này mạnh mẽ hơn con nhà thằng thứ hai nhiều lắm, đi theo Đình Việt làm vợ lính chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó!"

Vừa dứt lời, không khí trong phòng lập tức thay đổi.

Mặt Tống Thời Vi và cha mẹ cô biến sắc, nụ cười trên mặt Thẩm Tú Nga và Chu Nhuận Đức cũng hoàn toàn biến mất.

Trái lại, Phùng Xuân Mai thì rất vui vẻ.

"Ôi trời, đúng rồi, đúng rồi, Oanh Oanh nhà chúng tôi là đứa trẻ tốt, rất giỏi giang, đi theo Đình Việt làm vợ lính chắc chắn sẽ hầu hạ nó thật tốt! Đến năm sau lại sinh một thằng nhóc mập mạp...”

“Đủ rồi!!

Một tiếng quát lạnh lùng vang khắp phòng khách, làm cho Phùng Xuân Mai đang vui vẻ nói liến thoắng cũng phải giật mình sợ hãi.

Mọi người nhìn Chu Đình Việt nãy giờ im lặng, bỗng trở nên âm trầm, trong mắt đầy giận dữ.

“Tôi là tìm vợ! Không phải tìm một người để hầu hạ tôi! Tôi cũng không cần ai hầu hạ! Làm vợ tôi, tôi sẽ yêu thương và bảo vệ cô ấy, dùng cả đời để chăm sóc cô ấy! Quần áo tôi có thể tự giặt, cơm tôi cũng có thể tự nấu! Tiền tôi sẽ đưa hết cho cô ấy! Cô ấy chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ, hạnh phúc là đủ!”

“Hơn nữa, người tôi muốn cưới là Vi Vi, cô ấy mới là đối tượng của tôi! Nhà các người đang làm cái gì vậy? Cái trò mê tín phong kiến gì vậy? Đổi vợ à? Thật là nực cười!”

“Coi như tôi cũng nhìn rõ, mỗi ngày Vi Vi ở cái nhà này trải qua như thế nào! Có bà nội và bác cả như các người, đúng là cô ấy xui xẻo tám đời!"