Chương 13: Mặt còn dày hơn tường thành!

Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Chu Đình Việt ngắt lời!

"Tôi không phải là người què, không cần cô ấy phục vụ tôi, tôi có thể giặt quần áo, cũng có thể tự nấu cơm. Cô ấy không cần lo lắng chuyện kiếm tiền, tiền lương hàng tháng của tôi vẫn có thể đảm bảo cho cô ấy tiêu xài hằng ngày!”

Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn Tống Thời Vi, thấy cô đang nhìn anh chằm chằm. Gương mặt lộ vẻ sùng bái không chút che giấu!

Anh khẽ mỉm cười, dịu dáng nói: "Những gì anh nói là xuất phát từ đáy lòng, không phải vì mặt mũi, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là lời cam đoan với em! Vi Vi, em yên tâm, anh, Chu Đình Việt chắc chắn sẽ đối tốt với em suốt quãng đời còn lại! Bảo vệ em chu đáo! Không để em bị ai bắt nạt nữa!”

Tống Thời Vi rơi nước mắt gật đầu, nội tâm không nhịn được gào thét: Người đàn ông này quá tốt rồi...... Cô đã giẫm phải vận c*t chó gì mà lại ở quán cơm tóm được anh~~~~~ Huhu ~~~ Thật cảm động.

Cô cảm động, nhưng Tống Oanh Oanh ở bên kia lại bị chọc tức, không chỉ tức giận, mà còn cảm thấy như mình đang ăn một bụng cẩu lương, muốn nôn!

Lúc này, Phùng Xuân Mai bước ra ngoài.

Khi ánh mắt rơi vào trên người Tống Thời Vi, rõ ràng bà ta có chút bất mãn. Nhưng nhìn thấy Chu Đình Việt lại lập tức nở nụ cười, tốc độ thay đổi sắc mặt này, không phải ai cũng làm được.

"Ai da, sao Đình Việt lại đi ra chứ? Mau vào nhà ngồi đi. Cha mẹ và bà của cháu đang bàn chuyện hôn nhân của hai đứa đó!”

Tống Thời Vi nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của Phùng Xuân Mai thì không khỏi muốn trợn tròn mắt, trong bụng bọn họ có tính toán gì, cô còn không biết sao?

Bình thường nao thấy bà ta đối xử với ai nhiệt tình như vậy.

"Bác gái, sao cháu không nhìn thấy cha mẹ cháu đâu vậy? Nhìn thấy bác như vậy, cháu còn nghĩ là con gái bác sắp kết hôn đó! Người yêu cháu đến nhà, mọi người gọi Tống Oanh Oanh từ xưởng về mà không đi gọi cha mẹ cháu, vậy là ý gì ạ?”

Phùng Xuân Mai cười lúng túng nói: "Làm sao vậy! Đã cho người đi gọi rồi! Là bọn họ chưa về tới mà?”

Nếu không phải vì cô nhóc Tống Thời Miểu nghỉ hè ở nhà, thấy không ổn, vội vàng chạy đi gọi cả nhà lão Nhị, bà ta mới không cho người đi gọi, thậm chí còn mong họ về càng muộn càng tốt, khi họ định xong chuyện hôn sự của Đình Việt và Oanh Oanh, thì chuyện này sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nhóc Tống Thời Vi nữa!

Đương nhiên Tống Thời Vi không tin lời nói của bà ta, hừ lạnh, quay đầu nắm lấy cánh tay Chu Đình Việt.

"Chúng ta vào trong thôi! Em cũng muốn gặp cha mẹ anh!”

Chu Đình Việt mỉm cười gật đầu.

Dường như sợ rằng cô lo lắng khi gặp cha mẹ chồng tương lai nên anh không quên dặn dò: "Ừm, cha mẹ anh đều rất tốt, đừng lo lắng!"

Tống Thời Vi sao có thể không biết bố mẹ anh là người tốt? Vừa nãy nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra họ chính là cặp vợ chồng mà cô gặp hôm qua.

Chẳng trách lúc đó dì kia lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy, hóa ra bà nhìn con dâu trước.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hơi đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua như vậy.

Ngay khi hai người họ tay trong tay bước qua cửa, Thẩm Tú Nga không nhịn được vui vẻ đứng lên.

"Aida, Vi Vi, cháu đã về rồi!"

Tống Thời Vi biết eo của bà còn chưa khoẻ nên vội vàng bước lên đỡ bà.

"Dì, mau ngồi xuống đi, vết thương ở eo của dì còn chưa lành, không phải bác sĩ bảo dì ở nhà tịnh dưỡng trên giường vài ngày sao?"

Thẩm Tú Nga nắm lấy tay cô, mỉm cười lắc đầu.

"Vết thương của dì không sao, nào có quan trọng bằng chuyện dì có con dâu chứ. Chuyện của cháu và Đình Việt là quan trọng nhất!”

Chu Nhuận Đức ở bên cạnh cũng cười: "Đúng vậy, dì cháu từ hôm qua cứ lải nhải bên tai chú về cháu suốt! Hôm nay Đình Việt vừa về, biết đến nhà cháu, bà ấy sao mà chịu ở nhà chứ!"

Chu Đình Việt thấy cha mẹ mình rất quen thuộc với Tống Thời Vi thì không kịp phản ứng.

"Cha mẹ, hai người.......Biết Vi Vi sao?”

Thẩm Tú Nga mỉm cười, nhìn Tống Thời Vi trước mặt, không giấu được sự thích thú trong mắt, vì vậy bà kể cho con trai nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Khi bà đang nói, Phùng Xuân Mai dẫn Tống Oanh Oanh đi vào.

Bà ta nghe bà nói bị xe đạp đυ.ng, còn phụ hoạ, giận dữ mắng: "Cũng không biết ai không có mắt như vậy, chạy xe đâm thẳng vào người ta! Đã đυ.ng rồi mà còn không đưa người đi bệnh viện, thậm chí ngay cả câu xin lỗi cũng không có? Thật không ra gì, không biết sao cha mẹ ra sinh ra được cái thứ này vậy!"

Ngay khi bà ta dứt lời, toàn bộ phòng khách rơi vào im lặng.

Ánh mắt của Thẩm Tú Nga, Chu Nhuận Đức và Tống Thời Vi đều rơi vào Tống Oanh Oanh, người vừa bước một chân vào ngưỡng cửa.

Mặt Tống Oanh Oanh càng đỏ hơn, cô ta không dám ngẩng đầu lên.

Tại sao lại như vậy? Thế nào lại là bà ấy? Sao bà ấy lại thành mẹ anh Chu chứ? Nếu cô ta biết thì ngày hôm qua đã không làm vậy.

Phùng Xuân Mai và bà Tống vẫn còn ngơ ngác.

"Sao, sao thế?"

Chu Đình Việt dõi theo ánh mắt của cha mẹ và vợ tương lai, nhìn Tống Oanh Oanh, thấy phản ứng của cô ta, sau đó liên tưởng đến những gì mẹ anh nói.

Còn gì không rõ ràng nữa chứ?

Đúng lúc này, Tống Thời Vi "phụt" một tiếng bật cười.

"Bác gái, thứ không phải là người mà bác nói, chẳng phải đang ở ngay sau lưng bác sao?"

"Cái gì?" Phùng Xuân Mai quay đầu lại nhìn phía sau, thấy khuôn mặt đỏ bừng của con gái mình, hiển nhiên là vẻ mặt lo lắng vì đã làm chuyện xấu, bị bắt quả tang.

Trong lúc nhất thời, đầu bà ta giống như bị mìn nổ tung, vang lên ầm ầm, tất cả kế hoạch chuẩn bị trong đầu đều biến mất!

"Oanh Oanh, là, là con, đυ.ng sao?"

Đôi mắt Tống Oanh Oanh xấu hổ đỏ hoe.

"Mẹ, không, không phải con cố ý, con, con ....... Dì, cháu xin lỗi! ”

Thẩm Tú Nga cũng không muốn so đo với bậc con cháu làm gì.

"Không sao, không sao, tôi cũng có trách nhiệm! Là tôi lúc ấy không nhìn đường! Không thể hoàn toàn đổ lỗi cho con bé!”

Bà cũng rất lịch sự, những lời này chắc chắn đã cho Phùng Xuân Mai một bậc thang.

Bà ta kích động, nhanh chóng đi về phía trước, đẩy Tống Thời Vi ra, nắm lấy tay Thẩm Tú Nga.

"Ôi chao, bà thông gia nói đúng đấy! Bà xem, ông bà ta hay nói câu này phải không? Không đánh không quen? Xem ra giữa bà và Oanh Oanh chúng tôi cũng có duyên nợ không hề nông đấy! Cái này gọi là không đυ.ng không quen biết! Đây là duyên phận đấy! Duyên phận! @"

Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Tú Nga lúc này không thể không nói là vô cùng phong phú.

Bà thật sự đã đánh giá thấp da mặt của người này. Còn dày hơn tường thành!

Bà lúng túng rút tay về, không muốn tiếp lời của bà ta!

Nhưng Phùng Xuân Mai vẫn cứ đứng đó lãi nhãi không ngừng.

"Ôi chao, cả nhà thông gia thật giỏi quá! Ngay cả tivi cũng kiếm được! Thời buổi này, đừng nói tivi, vé tivi còn khó kiếm hơn!"

Chưa kể đến những thứ tốt khác ở bên cạnh: đồng hồ nữ, máy may, radio bán dẫn, rượu Mao Đài,... Ngày nay, khi kết hôn, người ta thường sắm sửa "tam chuyển một vang".

Tuy nhiên, những thứ này không dễ kiếm, vì ngoài chỉ tiêu còn cần phải dùng phiếu công nghiệp và các loại phiếu khác. Gia đình họ đã phải rất vất vả mới mua được mấy chiếc xe đạp này!