Sau khi đào về một bao lớn củ cải đường, cắt thành từng miếng nhỏ, phơi khô rồi luộc, chờ nó bốc hơi lên, đến khi làm thành ra đường nâu thì cũng đã muộn rồi.
Tống Thời Vi cân đường đỏ, gần năm, cũng gần năm sáu cân*.
*bằng 2ki5, 3 kí
Trong thời đại này, đường đỏ vẫn còn hiếm, được bán tại các cửa hàng hợp tác xã với giá năm hào một cân, còn phải có phiếu mua đường nữa.
Đường trắng đắt hơn đường đỏ nhưng quy trình sản xuất rườm rà hơn nên cô chỉ có thể chọn loại đơn giản nhất để làm.
Tuy nhiên, ở chợ đen, năm sáu cân đường đỏ này cô cũng có thể bán được tám hào một cân, vì không cần phiếu nên nhiều người tranh nhau mua.
Ngủ một giấc, trời vừa sáng, cô lập tức thức dậy, mang đường nâu đến chợ đen bán thật sớm, cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi.
Dù sao cũng đã năm 78, nhưng sao vẫn chưa có cải cách mở cửa nhỉ?
Lỡ may đi muộn, bị đội kiểm tra bắt gặp, thì gặp rắc rối lớn.
Với lại cô phải mau chóng về nhà, sợ bị bà cụ Tống và nhà bác cả nhìn thấy.
Vừa đến cửa, cô thấy một chiếc ô tô đậu trong ngõ. Điều quan trọng nhất là chiếc xe này, cô cảm thấy rất quen, như thể đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.
Đang suy nghĩ thì có một người ở phía sau xe đi ra. Người đó cũng sững sờ khi nhìn thấy Tống Thời Vi.
"Tống, đồng chí nhỏ......"
Tống Thời Vi nhìn chằm chằm người đàn ông, đây không phải là tài xế ngày hôm qua đi theo người đàn ông trung niên đến cổng bệnh viện đón dì đó sao?
Sao ông ấy lại xuất hiện ở trước cửa nhà cô?
"Ngài đây là?"
Dường như Tôn Thiều Dân vừa mới tìm ra điểm quan trọng, chỉ vào Tống Thời Vi với ánh mắt hoài nghi: "Chẳng lẽ cháu là người yêu của Đình Việt sao?"
Nghe ông ấy nhắc đến Chu Đình Việt, Tống Thời Vi suýt nữa nhảy xuống xe.
"Chú đang nói ai? Chu Đình Việt? Chú biết anh ấy sao? Anh ấy đã về rồi hả? ”
Tôn Thiều Dân suýt bị cô hỏi cho ngớ người, sững sờ một lúc rồi không khỏi bật cười: "Vào trong xem sẽ biết ngay!"
Thấy ông ấy còn thừa nước đυ.c thả câu, Tống Thời Vi vội vàng dắt xe vào trong sân.
Vào trong nhà, thấy những người đang ngồi trong gian nhà chính, sao có một người trông quen mắt vậy nhỉ?
Người đàn ông thậm chí còn ngồi thẳng lưng theo thói quen, nghe thấy động tĩnh thì chợt quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Thời Vi, khuôn mặt đẹp trai của anh giống như đang cười.
Anh nhanh chóng đứng dậy rồi sải bước về phía cô.
Tống Thời Vi nhìn đến ngây người. Nếu không phải Chu Đình Việt nhanh tay đỡ lấy chiếc xe trong tay cô thì chắc hẳn đã bị xe đập vào chân rồi.
Nhìn anh đỗ xe lại, Tống Thời Vi khẽ chớp mắt, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt cười cong thành lưỡi liềm.
"Anh, anh, anh tới thật sao??"
Nhìn cô mừng rỡ khi thấy anh, đương nhiên Chu Đình Việt cũng rất vui.
Anh cong môi cười, xoa đầu của cô.
"Chuyện đã đáp ứng với em, đương nhiên phải nói được làm được!"
Tống Thời Vi rất kích động, bởi vì cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tia sáng!!
Nếu như tin tức này làm cho cô kích động, vậy câu tiếp theo của Chu Đình Việt chắc chắn sẽ khiến cô suýt nữa vui sướиɠ bay lên.
Nghe anh nói: "Xin lỗi đã để em chờ lâu, anh muốn đợi báo cáo kết hôn duyệt rồi mới xin phép về! Em không phải nói muốn kết hôn sớm sao? Tốt nhất là càng sớm càng tốt!"
Nếu ban đầu, Chu Đình Việt không hiểu tại sao cô lại gấp gáp như vậy thì hôm nay anh đã hoàn toàn hiểu rồi.
Khi anh và cha mẹ đến, Tống Thời Vi vẫn chưa trở về, cha mẹ cô cũng đang làm ở nhà máy, chính bà nội và bác gái cô tiếp đón họ.
Nghe nói anh là người yêu của Tống Thời Vi, Chu Đình Việt thấy mắt bác gái cả mở to! Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe phía sau anh, đôi mắt như hận không thể dính vào nó.
Trong khi vừa mời họ vào nhà, bà ta vừa sai người đến nhà máy để gọi mọi người.
Chu Đình Việt cho rằng bọn họ đang gọi Tống Thời Vi và cha mẹ cô. Ai ngờ là cô gái nhỏ trạc tuổi Tống Thời Vi trở về, vừa nhìn thấy anh, cô ta lập tức đỏ mặt. Bác gái cô còn đẩy cô ta đến bên cạnh anh, nói là để cô ta làm quen với anh.
Quen cái gì mà quen?
Nếu Chu Đình Việt không có sức nhẫn nhịn mạnh mẽ, cộng thêm việc đây là lần đầu tiên đến nhà người yêu, anh thực muốn đẩy sang một bên, sau đó quay đầu rời đi!(?`~′?)
Nhưng anh vẫn cố nhịn, dù sao anh cũng không quên mục đích hôm nay đến đây. Vất vả lắm mới sắp xếp được mọi việc ở đơn vị để xin phép về, không thể nào chưa gặp mặt người yêu đã bỏ đi được chứ?
Chưa nói đến việc anh thấy có gì đó không ổn, ngay cả Thẩm Tú Nga đang nói chuyện với bà cụ Tống cũng thấy có gì đó không ổn, vừa rồi bà có chút lo lắng nháy mắt với Chu Nhuận Đức, đặc biệt là khi bà nhìn thấy cô gái nhỏ trở về chính là người đã đυ.ng bà ngày hôm đó, bà càng tức giận hơn.
Trái lại Tống Oanh Oanh chỉ lo nhìn Chu Đình Việt, cô ta chưa từng thấy nam đồng chí nào đẹp trai như vậy. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng Quý Yến Lễ cách vách đã đủ nổi bật rồi, không ngờ vốn không thể nào so với người trước mặt được.
Cho nên hoàn toàn không để ý đến Thẩm Tú Nga ở bên cạnh. Nếu không, cô ta nào có mặt mũi dám mơ tưởng đến con trai người ta?
Lúc này, vừa thấy Tống Thời Vi trở về, Chu Đình Việt đã đi tìm cô ngày, hai người họ còn vừa nói vừa cười, trông vô cùng thân mật, đột nhiên cô ta cảm thấy có chút khó chịu. Sau khi nghĩ xong, cô ta nhấc chân lên đi theo.
"Ôi, chị về rồi à? Lại đi tìm anh Quý bên cạnh hả? Em nói chị này, em nghĩ chị cũng nên chú ý một chút chứ, anh Quý đã có người yêu rồi, nếu chị mà cứ ở nhà rảnh rỗi thế này, hay là em giới thiệu cho chị một công việc dán hộp giấy? Cũng đỡ cho chị cả ngày đi lung tung."
Câu này đúng là sắc bén!
Nếu là một người đàn ông bình thường, nghe những lời này, có lẽ chuyện hôn sự sẽ phá bỏ. Một người phụ nữ suốt ngày chỉ nghĩ đến người đàn ông khác, lại còn lười biếng không chịu làm việc, ai dám cưới về nhà.
Vốn định mở miệng mắng cô ta, nhưng nào ngờ Chu Đình Việt ở bên cạnh lại trầm mặt.
Anh đã sớm không còn kiên nhẫn với Tống Oanh Oanh. Bây giờ người yêu nhỏ của anh vừa về, cô ta liền ra vẻ trách móc.
Làm gì vậy? Dám ở trước mặt anh bắt nạt người phụ nữ của anh à?
Anh cũng không phải là ăn cơm khô!
Lúc này, anh kéo Tống Thời Vi ra sau lưng che chở, lạnh lùng nhìn Tống Oanh Oanh, trầm giọng nói: "Người yêu tôi như thế nào, không đến lượt cô phán xét! Nếu cô có thơi gian nói nhảm thì không bằng về đánh răng cho sạch! Đừng để mở miệng ra toàn mùi hôi thối! Hơn nữa, cô không cần phải chê cô ấy trước mặt tôi, tôi biết rất rõ cô ấy như thế nào. Trong lòng tôi cô ấy là người phụ nữ tốt nhất!”
Nghe thấy lời nói của anh, trong mắt Tống Thời Vi như muốn nổi lên hai bong bóng màu hồng.
Trời ơi, đây là một người đàn ông tuyệt vời! Anh toàn nói những lời cô thích nghe, quan trọng nhất là cô rất hả giận.
Về việc có thực sự hả giận hay không, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Tống Oanh Oanh là biết ngay.
Tống Oanh Oanh thật sự rất muốn khóc. Đây là lần đầu tiên cô ta bị một người đàn ông nói như vậy.
Dù là vậy, cô ta càng không muốn Tống Thời Vi được tốt hơn.
Chỉ vào Tống Thời Vi với đôi mắt đỏ hoe, cô ta nói với Chu Đình Việt: "Anh Chu, em sợ anh bị chị gái em lừa rồi sau này sẽ hối hận. Ngày thường chị ấy chẳng làm gì cả, chỉ biết ngủ nướng hoặc đạp xe đi lang thang khắp nơi. Cơm cũng không nấu, quần áo cũng không giặt! Đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có công việc tử tế nào!.Anh có biết.."